Tô Vệ Quân cảm khái nói: "Lúc trẻ thấy con cái đông còn chê chúng ồn ào. Bây giờ chúng nó mỗi đứa một nơi, lại cảm thấy xa cách, không gặp được mặt."
Trình Nhã đỏ mắt, nói: "Là anh chê ồn ào, em chưa từng chê bai."
Ai mà chẳng muốn cả gia đình đoàn viên ở bên nhau, thường xuyên không gặp được mặt như thế này, có thể nào không khiến người ta nhớ nhung.
Tô Chính Quốc có chút ngộ ra: "Con cái lớn rồi, chính là một quá trình dần dần xa cách. Rời khỏi nhà là có cuộc sống riêng, có trách nhiệm riêng. Chúng ta những người già này có thể làm chính là giữ gìn sức khỏe của mình, không để con cái phải lo lắng."
"Đúng vậy!" Tô Vệ Quân nhìn Tô Tiểu Lạc, cảm thán nói, "Tiểu Cửu sắp kết hôn rồi, đúng là thời gian không tha người!"
"Vậy con không kết hôn nữa, ở nhà với mọi người có được không?" Tô Tiểu Lạc nép vào bên cạnh Tô Chính Quốc.
"Không được, con gái ở lại trong nhà sớm muộn gì cũng thành kẻ thù. Hơn nữa, cho dù chúng ta đồng ý, Thiếu Đình chắc chắn không đồng ý." Tô Vệ Quân cười nói.
"Có gì đâu? Bảo anh ấy ở rể, anh ấy chắc chắn không có ý kiến." Tô Tiểu Lạc nói đùa.
"Thôi đi, nhà chúng ta và nhà họ Phó ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cháu muốn Phó Thiếu Đình ở rể, ông già họ Phó không đến tìm ông đánh nhau mới lạ!" Tô Chính Quốc xua tay liên tục.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, hỏi: "Ông nội, căn nhà đó sắp sửa xong rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thien-kim-huyen-hoc-xuong-nui/2358945/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.