Tôn Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy ý tưởng của Trương Đông Hoa quá tuyệt:
“Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi đi tìm Châu Tây Dã, anh ấy nhất định sẽ nể mặt bố tôi mà nhận hết số bánh này.”
Trương Đông Hoa mỉm cười nhẹ nhàng:
“Đôi khi, những mối quan hệ xung quanh cũng cần phải tận dụng.”
Tôn Hiểu Nguyệt liên tục gật đầu:
“Đúng, cậu nói không sai. Đông Hoa, cậu thật sự quá thông minh.”
Trương Đông Hoa đẩy gọng kính lên, che giấu sự tính toán trong ánh mắt:
“Hiểu Nguyệt, cậu viết thư cho bố cậu, sao ông ấy vẫn chưa trả lời vậy?”
Dù sau này có cơ hội thi đại học, cậu ta cũng muốn rời khỏi nông thôn trước, vào thành phố làm người thanh cao, có cơm trắng ăn mà không phải cật lực lao động dưới nắng mưa.
Tôn Hiểu Nguyệt cắn môi, hơi chột dạ. Làm sao cô ta có thể viết thư cho Khương Chấn Hoa để nói về chuyện này chứ?
Sau một hồi do dự, cô ta đã tính toán xong:
“Đông Hoa, tôi đã viết thư rồi. Bố tôi nói ông ấy đang cố gắng sắp xếp, nhưng việc này cần thời gian. Dù sao, bố tôi cả đời liêm khiết. Ngoài ra, còn chuyện của Song Yến, tôi đã có lỗi với cô ấy. Bây giờ cô ấy vẫn bị giam, không biết tình hình ra sao. Tôi muốn bố tôi giúp đỡ để đưa cô ấy ra trước.”
Trong lòng Trương Đông Hoa cảm thấy thất vọng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ nghiêm túc:
“Hiểu Nguyệt, cậu làm đúng rồi. Tôi cũng không vội. Thật lòng mà nói, tôi cũng rất thích nơi này, vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/1681489/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.