Lý Tư Mân suýt nữa thì ngã khỏi ghế, nhìn Thương Thời Anh, Thẩm Lạc Gia và hai đứa trẻ vẫn đang vui vẻ ấn phím đàn piano.
Anh vội vàng ngăn Phương Hoa lại: “Dì, dì đừng nói bậy, Lạc Gia vẫn còn là một đứa trẻ.”
Phương Hoa cười: “Trẻ con gì nữa? Nó bằng tuổi Tri Tri, chỉ nhỏ hơn cháu có ba tuổi thôi.”
Tất nhiên, bà chỉ nói đùa, rồi đi qua ôm Tiểu Chu Kỷ: “Hai bảo bối nhỏ của bà, chơi mãi không chịu về nhà à? Mẹ sắp về rồi, các con còn không mau về sao?”
Thương Thương đang chơi rất vui, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi: “Không về, không về.”
Thương Thời Anh cười: “Hai đứa này vì có Lạc Gia ở đây nên chơi quên cả ngủ, nhìn giờ giấc thế này, thôi cứ để chúng thức, tối ngủ sớm cũng được.”
Phương Hoa nhìn Thẩm Lạc Gia một cái: “Đúng là một cô bé khiến người ta yêu thích.”
Thương Thời Anh cười sâu hơn: “Chứ còn gì nữa, con bé này có chất giọng rất hay, rất có năng khiếu ca hát. Tiếc là sinh ra trong một gia đình vô trách nhiệm.”
Hai đứa trẻ không chịu về, Phương Hoa cũng đành ở lại trò chuyện với Thương Thời Anh và Biên Tố Khê.
Chu Tây Dã về nhà không thấy con đâu, liền sang đây đón, nhưng hai nhóc vẫn không chịu về.
Không chỉ không về, mà còn không cho bố về, Chu Tây Dã đành phải ở lại, cùng Lý Tư Mân ngồi trong sân trò chuyện.
Trong nhà, tiếng đàn piano vang lên lộn xộn, xen lẫn tiếng cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726798/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.