Thẩm Ngọc Chi nhìn Lưu Lỵ cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: “Ngốc vẫn là ngốc, thật dễ lừa.”
Lưu Lỵ đưa tiền cho Thẩm Ngọc Chi:
“Mẹ và Lạc Gia đợi ở đây, con mau đi mua hai chai nước ngọt về.”
Thẩm Lạc Gia cũng muốn đi, cô ấy muốn tự chọn một chai mà mình thích, nhưng Lưu Lỵ giữ lại:
“Không sao, cứ để Ngọc Chi đi mua. Con nhìn bên kia kìa, lát nữa chúng ta sẽ qua đó, mua một tấm vải cho bà nội con, sau đó may một bộ quần áo thật đẹp.”
Thẩm Lạc Gia lập tức bị thu hút:
“Mua cho bà nội ạ?”
Lưu Lỵ cười gật đầu:
“Đúng vậy, mua cho bà nội. Sau này chúng ta đều là người một nhà, chắc chắn ai cũng phải mặc quần áo mới rồi.”
Thẩm Lạc Gia nghĩ đến hình ảnh bà nội mặc quần áo mới, liền vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ:
“Vâng!”
Lưu Lỵ che tầm nhìn của Thẩm Lạc Gia, đồng thời dõi theo động tác của Thẩm Ngọc Chi, thấy cô ta đang đổ thuốc bột vào chai nước ngọt, trong lòng cười lạnh:
“Đúng là đồ ngốc!”
Thẩm Ngọc Chi cầm chai nước lắc nhẹ rồi cười đưa cho Thẩm Lạc Gia:
“Của chị đây, vẫn còn hơi mát đó, mau uống đi!”
Thẩm Lạc Gia cầm lấy chai nước, nhưng không vội uống mà chăm chú nhìn chằm chằm vào miệng chai hồi lâu.
Thẩm Ngọc Chi hoảng hốt trong lòng, chẳng lẽ con ngốc này phát hiện ra điều gì? Cô ta lập tức nhìn về phía Lưu Lỵ.
Lưu Lỵ cũng thấy khó hiểu. Bà ta chắc chắn rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726806/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.