Khương Tri Tri mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Thương Thời Anh liền có chút tò mò, ghé sát lại gần, hạ giọng hỏi: “Đều như vậy rồi, Tư Mân có phải nên chịu trách nhiệm không? Còn nữa, vừa nãy nó vội vàng lên lầu…”
Khương Tri Tri bật cười: “Bác ạ, Lạc Gia tính cách đáng yêu như vậy, lại còn xinh đẹp, anh Tư Mân rung động cũng là chuyện bình thường.”
Thương Thời Anh vỗ tay, cười vui vẻ: “Đúng đúng! Cháu cũng nghĩ vậy, Bác phải nói với Tư Mân, nhất định phải có trách nhiệm với Lạc Gia. Chỉ cần hai đứa nó kết hôn, bác mới có thể yên tâm.”
Khương Tri Tri dở khóc dở cười, biết rằng bây giờ Thương Thời Anh không thể nghe thấy tên của Tống Mạn. Không chỉ không nghe nổi, mà ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.
Chính là sợ Lý Tư Mân và Tống Mạn lại dây dưa với nhau.
…
Lưu Lỵ và Thẩm Ngọc Chi tìm quanh một vòng nhưng không thấy Thẩm Lạc Gia, cuối cùng tức tối quay về nhà.
Họ chờ xem liệu Thẩm Lạc Gia có chật vật chạy về không.
Thẩm Ngọc Chi vẫn lo sẽ có biến cố: “Mẹ, con ngốc đó có khi nào không chịu uống không?”
Lưu Lỵ cau mày: “Nó không phải nói muốn uống nước ngọt sao? Còn có thể chạy đi đâu được nữa? Cái con ngốc đó, nó còn có thể đi đâu?”
Thẩm Ngọc Chi cũng không biết, chỉ mong sớm nghe tin Thẩm Lạc Gia mất mặt.
Lưu Lỵ lại có một mối lo khác: “Nếu nó bị người ngoài làm nhục, bên nhà họ Sở phải ăn nói thế nào? Con cuối cùng vẫn phải gả qua đó đấy.”
Thẩm Ngọc Chi suýt nữa quên mất chuyện này, giờ nghe mẹ nhắc đến, mặt lập tức xị xuống, than khóc: “Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con thực sự phải gả cho một thằng ngốc? Sở Gia Hà còn đánh người nữa.”
Lưu Lỵ nghiến răng, bà cũng không thể quyết định chuyện này. Thẩm Thanh Bình đã nói Thẩm Ngọc Chi phải gả đi, thì chắc chắn phải gả đi.
Nếu Sở Gia Hà mà giống như Thẩm Lạc Gia, chỉ hơi ngốc một chút nhưng có thể tự chăm sóc bản thân và giao tiếp bình thường, thì bà hoàn toàn đồng ý.
Nhưng Sở Gia Hà là thật sự ngốc, đến sinh hoạt cũng không thể tự lo, nói là cưới vợ, thực chất là tìm một người hầu để chăm sóc hắn.
Bà làm sao nỡ đẩy con gái mình vào hố lửa?
Thẩm Ngọc Chi trách móc Thẩm Lạc Gia: “Cái đồ ngốc này! Nuôi nó hai mươi lăm năm thật uổng phí. Bà nội cũng vậy, đầu óc không tỉnh táo, cứ khăng khăng phải nuôi một con ngốc.”
Lưu Lỵ lạnh lùng hừ một tiếng: “Bà ta nói là tích đức, nhưng mẹ cũng chẳng thấy có báo ứng gì tốt đẹp. Chẳng phải vẫn c.h.ế.t sớm đó sao? Cái bà già c.h.ế.t tiệt, trước đây giấu giếm tiền riêng cũng đều đem nuôi con ngốc này hết rồi. Con nhìn nó xem, trắng trẻo mịn màng, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Hai mẹ con chửi mắng xong bà cụ Thẩm, lại tiếp tục mắng Thẩm Lạc Gia.
Thẩm Ngọc Chi vẫn không cam lòng: “Không được, con phải đi tìm Tôn Hiểu Nguyệt, cô ta có nhiều cách, con không tin không chỉnh c.h.ế.t được Thẩm Lạc Gia.”
…
Thẩm Lạc Gia ngủ một giấc đến tận hoàng hôn mới tỉnh dậy. Mở mắt ra chỉ ngơ ngác một lúc, sau đó vừa ngáp vừa ngồi dậy.
Cô tò mò nhìn quanh căn phòng xa lạ, lại dụi dụi đầu, chẳng nhớ nổi tại sao mình lại ở đây.
Cố gắng nghĩ một hồi, nhưng vẫn không nhớ ra gì. Cô liền nhảy xuống giường, đi chân trần, tò mò đi một vòng trong phòng.
Không hề cảm thấy sợ hãi, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Cô sờ vào quả địa cầu trên bàn, rồi lại lật xem mấy quyển sách trên đó.
Có rất nhiều chữ nhỏ giống như nòng nọc, cô hoàn toàn không nhận ra.
Đúng lúc cô còn đang hiếu kỳ, Lý Tư Mân bưng một tách trà bước vào, nhìn thấy Thẩm Lạc Gia đứng trước bàn đọc sách, anh thoáng sững người.
Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ phủ lên người cô một lớp ánh sáng vàng ấm áp. Đôi vai và cánh tay lộ ra trong không khí trắng mịn như kem, chiếc áo nhỏ ôm sát người càng làm nổi bật vòng eo thon thả, trắng nõn lộ ra một đoạn.
Rõ ràng là y phục xộc xệch, nhưng Thẩm Lạc Gia lại nghiêng đầu, ánh mắt trong veo đầy tò mò nhìn anh, giống như một chú nai con lạc vào thế giới xa lạ, mang theo sự hiếu kỳ và ham muốn khám phá.
Tim Lý Tư Mân khẽ rung động, đối diện với đôi mắt trong sáng của cô, anh đè nén mọi tạp niệm trong lòng: “Sao em không mang giày? Còn quần áo nữa…”
Nhắc đến quần áo, Thẩm Lạc Gia mới cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình chưa mặc chiếc áo sơ mi bên ngoài.
Nhưng cô cũng không thấy ngượng ngùng, đảo mắt một vòng rồi phát hiện chiếc áo sơ mi được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường. Cô liền chạy chân trần đến, trước mặt Lý Tư Mân, từ tốn mặc vào.
Lý Tư Mân bất lực, biết không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đánh giá Thẩm Lạc Gia. Anh đặt cốc nước xuống, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em là con gái, không thể chỉ mặc mỗi áo lót khi ra ngoài, cũng không thể ăn mặc như vậy trước mặt đàn ông.”
Thẩm Lạc Gia gật đầu: “Sẽ không đâu, anh không phải người ngoài.”
Lý Tư Mân bước đến trước mặt cô, hơi tò mò: “Tại sao?”
Thẩm Lạc Gia nghiêng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Bởi vì chúng ta là vợ chồng mà. Cùng ăn cơm, cùng sống chung, thì không phải người ngoài.”
Lý Tư Mân không nhịn được bật cười, đưa tay xoa đầu cô: “Ngốc ạ, không phải tính như vậy đâu.”
Anh lại nhắc cô mang đôi dép dưới đất vào: “Mang giày vào, giờ thấy khá hơn chưa? Tri Tri và mọi người đang ở dưới lầu, Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương cũng có mặt.”
Thẩm Lạc Gia không động đậy, suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên nắm lấy tay Lý Tư Mân, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Em không ngốc đâu, bà nội nói em rất thông minh.”
Lý Tư Mân cười: “Ừ, không ngốc, là một cô gái thông minh. Nhưng lần sau phải cẩn thận với đồ ăn của Thẩm Ngọc Chi, có thể cô ta sẽ bỏ thuốc.”
Thẩm Lạc Gia nắm lấy ngón tay anh, không buông, nghiêm túc chìm vào suy tư. Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em bị nóng lên là do Thẩm Ngọc Chi hại sao? Cô ta hại thế nào?”
Lý Tư Mân dắt tay cô đi ra ngoài: “Cô ta bỏ thuốc vào chai nước ngọt của em. Sau khi em uống vào, toàn thân sẽ nóng lên, sau đó có thể sẽ bị người khác ức hiếp.”
Thẩm Lạc Gia không biết bị ức h.i.ế.p là như thế nào, nhưng cô đã rất tức giận, phồng má lên: “Đó là loại thuốc gì? Mua ở đâu? Em cũng muốn bỏ thuốc cô ta.”
Lý Tư Mân bật cười, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Không được, dù cô ta rất đê tiện, nhưng nếu em bỏ thuốc thì sẽ phạm pháp, cảnh sát sẽ bắt em.”
Thẩm Lạc Gia chớp chớp mắt, có chút khó hiểu: “Vậy thì để cảnh sát bắt Thẩm Ngọc Chi đi, cô ta đã bỏ thuốc, cô ta phạm pháp rồi.”
Lý Tư Mân sững người, đúng là về mặt logic, cô nói không sai: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ, nên không thể bắt cô ta được.”
Thẩm Lạc Gia nghĩ mãi không thông, tại sao cô bỏ thuốc là phạm pháp, còn Thẩm Ngọc Chi thì không bị gì?
Nhưng chuyện cô không hiểu, cô cũng không nghĩ nữa. Dù sao cô cũng sẽ quay lại đánh Thẩm Ngọc Chi một trận, đánh cho thật đau.
Vừa rồi nóng lên, cô suýt nữa chịu không nổi, cảm giác như có kiến bò trong bụng.
Lý Tư Mân nắm tay cô đến cầu thang vẫn chưa buông ra.
Mãi đến khi Thẩm Lạc Gia nghe thấy giọng của Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, đôi mắt cô sáng bừng lên vì phấn khích, lập tức buông tay anh, vui vẻ chạy xuống lầu.
Lý Tư Mân nhìn theo bóng lưng tung tăng của cô, lại nhìn bàn tay trống không của mình.
Vừa rồi anh không nhận ra rằng mình vẫn luôn nắm tay cô.
Cảm giác ấy… dường như cũng rất tốt.
Anh mỉm cười bước xuống lầu, ánh mắt lại không tự chủ được mà dõi theo bóng dáng của Thẩm Lạc Gia.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.