Thẩm Lạc Gia khóc đến mức thở không ra hơi, đau lòng không chịu nổi, trong đầu cô chỉ nghĩ đến bà nội.
Nhìn thấy cô khóc thảm thiết, Tống Vãn Anh quên cả khóc, buông tay định đi dỗ dành.
Ai ngờ, vừa buông tay, Thẩm Lạc Gia liền xoay người nhào vào lòng Lý Tư Mân, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh, khóc nức nở.
Lý Tư Mân chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai cô, lặng lẽ an ủi.
Tống Vãn Anh sững người, nhìn dáng vẻ ỷ lại của cô đối với Lý Tư Mân, lại nhớ đến lời Tôn Hiểu Nguyệt, chỉ lặng lẽ lau nước mắt bằng khăn tay mà không nói gì nữa.
Thương Thời Anh vội vàng lên tiếng hòa giải: “Ôi chao, tìm được con rồi, đây là chuyện vui to lớn, phải vui mừng chứ. Hôm nay là ngày tốt, ở nhà tôi ăn sủi cảo đi, tôi sẽ bảo dì bảo mẫu chuẩn bị nhân sủi cảo ngay bây giờ.”
Khương Tri Tri gật đầu: “Đúng vậy, đây là chuyện đáng mừng, chúng ta phải ăn mừng một chút.”
Khương Chấn Hoa lau nước mắt, cười nói: “Phải vui mừng chứ, chẳng qua là chúng ta vui quá nên không kìm được. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, không biết liệu mình có thể tìm thấy con trước khi qua đời không.”
Ông hoàn toàn không có manh mối, lại còn trải qua mười năm gian nan. Khi đó, nhà nào cũng khó khăn, ai lại muốn trong nhà có thêm một miệng ăn?
Vậy nên, ông không dám nghĩ rằng con mình vẫn còn sống.
Tiểu Chu Kỷ nắm tay Thương Thương, chạy ào vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726824/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.