Lý Tư Mân: “……”
Có chút tò mò về suy nghĩ của Thẩm Lạc Gia: “Tại sao?”
Thẩm Lạc Gia lại tức giận: “Bọn họ lừa em, bà nội mất mà không nói với em, còn bắt em làm những việc em không thích. em phải đánh bọn họ một trận thừa sống thiếu chết!”
Lý Tư Mân vội vàng vỗ nhẹ lưng cô: “Đúng, đúng, chuyện này đúng là bọn họ sai rồi, đánh bọn họ một trận cũng là điều nên làm. Nhưng mà, bây giờ bọn họ cũng đã rất thảm rồi, em xem có phải không?”
Thẩm Lạc Gia quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Chi đang ngồi dưới đất khóc lóc. Da đầu bị giật mất một mảng, m.á.u chảy ròng ròng, khóe miệng cũng bị cô xé rách, m.á.u me đầm đìa, trông vô cùng xấu xí.
Trên mặt lại còn vô số vết cào cấu rách nát.
Giống như một con quái vật vừa xấu vừa đáng sợ.
Còn Thẩm Thanh Bình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mặt đầy máu, nằm bất động dưới đất trông chẳng khác gì người chết.
Lý Tư Mân tiếp tục dỗ dành Thẩm Lạc Gia: “Hôm nay dạy cho bọn họ bài học như vậy là đủ rồi. Sau này đợi bọn họ lành vết thương, nếu em còn giận thì có thể đánh tiếp. Nếu một lần đánh c.h.ế.t bọn họ, vậy sau này khi tức giận, em còn tìm ai để trút đây?”
Thẩm Lạc Gia nghiêm túc gật đầu, cảm thấy lời của Lý Tư Mân rất có lý.
Anh ấy quả nhiên rất thông minh!
Thẩm Thanh Bình, người vốn định giả chết, sợ đến mức suýt tè ra quần. Không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726826/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.