Thẩm Lạc Gia không phục, trừng mắt nhìn Bành Quốc Khánh, có vẻ như chỉ cần ông ta dám phản bác, cô sẽ xông lên đ.ấ.m cho một trận.
Lý Tư Mân mỉm cười, dịu dàng dùng khăn tay lau vết dầu bên khóe miệng cô:
“Không vội, cứ từ từ nói.”
Mắt của Thẩm Lạc Gia sáng lên:
“Gì cũng có thể nói sao?”
Lý Tư Mân nhìn mọi người một lượt rồi gật đầu:
“Ừ, gì cũng có thể nói.”
Thẩm Lạc Gia lập tức đắc ý, hếch cằm nhìn Bành Quốc Khánh:
“Tôi biết hết đó nhé! Lúc ông muốn cởi quần áo của người phụ nữ kia, bà ấy không đồng ý, ông còn nói là cô với tôi đã có con trai rồi, còn gì phải ngại nữa?”
Sắc mặt Bành Quốc Khánh lập tức thay đổi, trừng mắt quát lên:
“Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!”
Cảnh sát giữ chặt vai ông ta, ép ông ta im lặng!
Khương Tri Tri nhíu mày, thì ra Kim Khang thực sự là con trai của Tô Lập Đình và Bành Quốc Khánh! Nếu đúng như vậy, chuyện Kim Hoài Anh tức giận đến c.h.ế.t cũng dễ giải thích rồi.
Thẩm Lạc Gia hừ một tiếng với Bành Quốc Khánh:
“Ông còn nói với người phụ nữ đó, nếu bà ta không đến chỗ Kim gì đó để nói con trai không phải của ông ta, thì lão già kia cũng không tức đến chết! Còn nói lão già đó vô dụng, kết hôn bao nhiêu năm mà không sinh được con, ông chỉ một lần là có luôn con trai rồi!”
Cô thuật lại y như thật, không thiếu một chữ nào.
Sắc mặt Bành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726839/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.