Buổi tối khi đi ngủ, Khương Tri Tri nhìn Chu Tây Dã đang nghiêng người dựa vào cô, mỉm cười:
“Ngồi họp cả ngày không mệt sao?”
Chu Tây Dã cúi xuống hôn cô, cẩn thận và trân trọng.
Cuối cùng, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt.
Khương Tri Tri có thể cảm nhận được sự thay đổi của Chu Tây Dã. Trước đây, những lúc như thế này, anh luôn vui vẻ và phấn khích.
Nhưng hôm nay, dường như trong lòng anh có điều gì đó bận tâm…
Sau đó, Khương Tri Tri vẫn hỏi:
“Hai ngày nay em cứ cảm thấy anh có tâm sự, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Chu Tây Dã ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô:
“Chỉ là chút chuyện ở đơn vị thôi, không có gì đâu. Ngày mai có muốn dẫn Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ đi hội chùa không?”
Khương Tri Tri nghĩ đến Tiểu Chu Kỷ mỗi lần ra ngoài đều giống như một con ruồi mất đầu, chạy loạn khắp nơi, không cho nắm tay cũng không cho bế, dẫn theo bé ra ngoài thực sự quá mệt.
“Thôi bỏ đi, con trai anh tính cách thế nào anh còn lạ gì, dẫn nó đi thì chúng ta chẳng làm được gì cả, chỉ có đuổi theo nó thôi. Còn Thương Thương, cái gì náo nhiệt cũng muốn xem, đến lúc đó chắc chắn bọn mình sẽ mệt c.h.ế.t mất.”
Chu Tây Dã nghĩ đến sự hiếu động của con trai, cũng từ bỏ ý định này.
Không dẫn bọn trẻ ra ngoài đại viện chơi cũng là có lý do.
Trong đại viện, ai cũng biết Tiểu Chu Kỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726860/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.