Chu Tri Uẩn: “……”
Dù cạn lời, anh vẫn nhắc nhở cô: “Buổi tối, Trường Thành không mở cửa.”
Thẩm Phàm Tinh bật ra một tiếng “Ai ya”: “Vậy thì đi Trường Thành hoang dã chứ sao, anh lớn lên ở Bắc Kinh mà, chắc chắn biết chỗ mà, đúng không?”
Chu Tri Uẩn vẫn từ chối: “Chỗ chưa được khai thác, ban đêm không an toàn.”
Thẩm Phàm Tinh dựa lưng vào ghế, thở dài: “Nhưng mà tôi thật sự muốn đi, hôm nay xảy ra chuyện khiến tôi rất không vui, tôi muốn đi dạo một chút.”
Nói rồi bất ngờ đứng dậy, níu lấy cánh tay Chu Tri Uẩn: “Anh không phải là lính đặc chủng sao? Có anh ở đây thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì mà.”
Chu Tri Uẩn nhìn khuôn mặt xinh đẹp áp sát trước mắt mình. Lông mày và ánh mắt của cô thường ngày rất rạng rỡ, lúc làm nũng thì đuôi mắt hơi cụp xuống, vừa tinh nghịch lại vừa đáng thương khiến người khác không đành lòng từ chối.
Anh bất giác gật đầu: “Được.”
Thẩm Phàm Tinh vui vẻ: “Vậy bây giờ mình đi luôn nhé, đến KFC phía trước mua hai cái hamburger, tôi tức đến giờ còn chưa ăn gì.”
Chu Tri Uẩn lại gật đầu: “Được.”
Đến trước cửa KFC, Chu Tri Uẩn hỏi Thẩm Phàm Tinh muốn ăn gì, rồi bảo cô ở lại xe chờ, còn anh xuống mua.
Thẩm Phàm Tinh hớn hở đồng ý, nằm bò lên cửa kính xe nhìn theo bóng lưng cao lớn của Chu Tri Uẩn, cảm giác u ám trong lòng như tan biến phần nào.
Đúng giờ ăn tối, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thieu-tuong-lanh-lung-bi-kieu-the-chinh-phuc/2726910/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.