Cố Tích Hoài không khỏi trợn mắt: “Cha, uổng công lúc trẻ cha còn ở nước ngoài, cái gì mà giống như mất mẹ chứ, đó gọi là giống như đưa đám. Có thể dùng từ giống như người đã từng học hành được không?”
Khóe miệng Cố Chí Phượng co rút, tức giận nói: “Ông đây đi du học, học được tiếng nước ngoài, còn cái con nói là thành ngữ!”
Cố Tích Hoài nghẹn họng, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy lời nói giống như nói đùa này cũng có lý.
Hai người cắt ngang như vậy, ngược lại làm cho bầu không khí không còn nặng nề nữa.
Cố Nguyệt Hoài nấu cơm, đánh trứng gà xong, con ngươi hơi nheo lại. Xem ra sau khi công xã trù tính lương thực xong, đã phát hiện tình trạng đáng sợ rằng có công điểm và lương thực không tương ứng, một khi để xã viên biết được thì toàn bộ đại đội đều sẽ loạn mất.
Đương nhiên, năm nay nạn đói cũng không chỉ có một mình đại đội bọn họ trải qua.
Nhưng đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã xem như nhận thức ra được, đại đội có ánh mắt sắc bén, đã sớm phát hiện năm nay thu hoạch lương thực không tốt, bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thiếu hụt lương thực. Đáng tiếc lỗ hổng quá lớn, đã định sẵn là không có cách nào.
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài nói: “Cho dù có phải là xảy ra vấn đề trong lương thực hay không, sau này mỗi ngày con đều sẽ mua chút lương thực từ xã cung ứng trở về, để phòng ngừa cho chắc. Cha, cha cũng không cần quan tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1707276/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.