Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng Cố Nguyệt Hoài đã dậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đây là lần đầu tiên có trải nghiệm này từ cả kiếp trước lẫn kiếp này, cảm giác có chút kỳ diệu, dẫn đến việc cả đêm cô ngủ không ngon lắm, buổi sáng còn phải tới lấy một ly nước giếng ở không gian để nâng cao tinh thần.
Bữa sáng chỉ chiên trứng gà, nấu cháo trắng đơn giản.
Cố Nguyệt Hoài vừa nấu cơm xong, Cố Đình Hoài đã từ trong phòng đi ra.
Cô giương đuôi mắt lên: “Anh cả?”
Thời gian này theo lý mà nói thì anh ấy chưa có thức dậy, thoáng nghĩ đã biết, anh ấy dậy sớm để đưa cô đi làm. Tuy là hôm qua cô đã từ chối, nhưng anh ấy vẫn để tâm đến chuyện này.
Đây chính là Cố Đình Hoài, người mãi mãi lặng lẽ hi sinh vì người nhà.
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài cảm thấy ấm áp, sau đó chiên cho Cố Đình Hoài hai cái trứng gà. Trứng gà trong không gian của cô nhiều đếm không xuể, có nguồn tài nguyên như vậy, cũng không thể lấy toàn bộ ra bán, sẽ nhiễu loạn thị trường.
Kiếp trước cả nhà được ăn trứng gà cũng giống như tới dịp Tết, dù sao kiếp này cũng phải thực hiện việc “Tự do ăn trứng gà”.
“Bé à, để anh cả đưa em đi làm.” Cố Đình Hoài vươn vai, đi ra ngoài rửa mặt đánh răng, trở về phòng thì ngửi thấy mùi trứng gà nồng đậm, không khỏi chép miệng:” Hai ngày nay ăn ngon quá, chắc đã béo lên ba cân.”
Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng: “Ba cân cũng không đủ.”
Hai anh em cơm nước xong thì cùng nhau ra ngoài đến công xã Hoàng Oanh.
Đại đội cách công xã không xa nhưng bên ngoài trời tối, người trên đường cũng không nhiều. Hai người mới ra khỏi đại đội, ngay tại giao lộ đã đụng phải Trần Nguyệt Thăng đang cố ý chờ ở nơi đó. Anh ta ngồi xổm, trong tay xách theo một chiếc đèn bão, dáng vẻ im ắng trông rất dọa người.
Cố Đình Hoài kéo Cố Nguyệt Hoài ra phía sau, giọng điệu có chút dữ dằn: “Trần Nguyệt Thăng? Cậu ở đây làm gì?”
Thật ra vấn đề này cũng không cần hỏi nhiều, mới sáng sớm mà Trần Nguyệt Thăng đã chờ ở đây, nhất định là nghe chuyện ngày hôm qua lãnh đạo công xã tới phân phối công việc cho bé, đang chuẩn bị đi làm.
Nên anh ta cố ý tới đây chờ!
Bỗng chốc, Cố Đình Hoài thấy cực kỳ may mắn khi bản thân kiên trì đòi đưa em gái đi, nếu không đã bị Trần Nguyệt Thăng nắm bắt cơ hội. Đêm đen gió lớn, nếu xảy ra chuyện gì thì cứu viện cũng không kịp!
Nghĩ vậy, sắc mặt Cố Đình Hoài trở nên nặng nề.
Người này đúng là vô liêm sỉ, trước kia dây dưa với Điền Tĩnh, cũng đã sắp bàn chuyện cưới xin, bỗng nhiên lại để ý đến bé nhà anh ấy. Như vậy thì cũng thôi đi, quay đi còn ngủ cùng góa phụ Lý, ai mà có cuộc sống thoải mái như anh ta chứ?
Nếu sớm biết Trần Nguyệt Thăng là người như vậy, lúc trước anh ấy cũng không nên cõng anh ta xuống núi!
Trần Nguyệt Thăng nhìn Cố Đình Hoài, mím môi.
Anh ta nói: “Đình Hoài, tôi có vài lời muốn nói với Cố Nguyệt Hoài, anh có thể…”
Trần Nguyệt Thăng còn chưa dứt lời, đã bị Cố Đình Hoài không kiên nhẫn cắt ngang: “Không thể!”
Sau khi anh ấy thẳng thắn từ chối càng không hết giận, cười khẩy nói: “Trần Nguyệt Thăng, lúc trước khi bé nhà tôi thích cậu thì cậu ghét bỏ con bé. Hiện tại con bé trở nên xinh đẹp, cũng có công việc tốt, nên cậu thay đổi ý định muốn tiếp cận chứ gì?”
“Cậu đừng quên, ban đầu cái danh gái ế chồng của con bé là do ai mà ra!”
“Được rồi, muốn tìm phụ nữ thì cậu có thể đến trại cải tạo lao động, hoặc là tìm góa phụ Lý cũng được. Nghe nói gần đây mỗi ngày người nhà chồng của Lý Siêu Anh đều đến nhà cậu làm ầm ĩ, mà cậu còn có tâm tư để tới đây chặn đường em gái tôi?”
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt Cố Đình Hoài có chút khinh bỉ.
Cố Nguyệt Hoài lười nói chuyện tiếp với Trần Nguyệt Thăng, hiện giờ những chỗ có thể lợi dụng cũng đã lợi dụng hết, cô cũng không có thời gian rảnh rỗi để hư tình giả ý với anh ta, bèn nói: “Được rồi anh cả, chúng ta đi nhanh thôi, ngày đầu tiên đi làm muộn sẽ không tốt.”
Cố Đình Hoài còn muốn nói gì đó, nghe xong gật gật đầu, che chở Cố Nguyệt Hoài sải bước rời đi.
Trần Nguyệt Thăng đứng ở giao lộ, nhìn anh em nhà họ Cố đi xa, bỗng nhiên cười tự giễu.
Anh ta vẫn cho rằng tình cảm của Cố Nguyệt Hoài đối với anh ta là chân thành nhiệt liệt, không thể nào tiên tan nhanh như vậy được, nhưng từ sau khi chia tay với Điền Tĩnh thì anh ta mới nhìn thấy rõ, Cố Nguyệt Hoài thật sự không có chút suy nghĩ nào với anh ta.
*
Một đường đi rất nhanh.
Cố Đình Hoài có chút lo lắng, liên tiếp nghiêng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Bé à, vừa rồi anh cả...”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Hả?”
Cố Đình Hoài suy nghĩ một chút, vẫn lên tiếng cảnh cáo vài câu: “Trần Nguyệt Thăng không phải hạng người tốt lành, chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ, em nên tránh xa anh ta ra.”
Anh ấy từng thấy trước kia em gái rất muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng, tuy nói hiện giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng ai biết liệu còn có thể xuất hiện Trần Nguyệt Thăng thứ hai hay không? Người yêu ấy mà, yêu cũng không thể đánh mất cả tự tôn được.
Cố Nguyệt Hoài bật cười, nhưng nghĩ đến hành động trước kia của mình, vẫn trịnh trọng đáp: “Anh cả yên tâm đi, em và Trần Nguyệt Thăng đã sớm đường ai nấy đi, sẽ không có bất kỳ dây dưa rễ má nào.”
Cho dù là có, cũng là thù hận, cô sẽ trả thù.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ nói tiếp một câu ở trong lòng.
Cố Đình Hoài ngược lại thở phào nhẹ nhõm, biết em gái đã nghe lọt tai.
Không bao lâu sau, đã tới công xã Hoàng Oanh.
Nhật Báo Quần Chúng ở ngay phố Phúc Hậu của công xã, ở ngay bên cạnh nơi làm việc của công xã, lúc nào cũng có thể nhìn thấy ban lãnh đạo công xã Hoàng Oanh. Một công việc như vậy, đặt trong tay bất cứ người nào cũng phải cười trộm!
Tuy rằng trước đây Cố Đình Hoài thường xuyên đến công xã, nhưng đều là đi chợ đen, nơi như có cán bộ lãnh đạo phố Phúc Hậu thì anh ấy chưa từng tới. Thứ nhất là biết người trong nhà trà trộn ở chợ đen, thuộc phần tử vi phạm pháp luật nên chột dạ. Thứ hai là vì kính sợ.
Hai người lại đi ước chừng khoảng mười phút, rốt cục cũng tới Nhật Báo Quần Chúng, lúc này đã là sáu giờ rưỡi.
Cố Nguyệt Hoài nói: “Hôm nay vất vả cho anh cả rồi, anh mau trở về đi, em tự làm được.”
Cố Đình Hoài có chút do dự, nhưng nhìn văn phòng Nhật Báo Quần Chúng đầy khí thế, vẫn gật đầu: “Được, vậy anh về đây, buổi trưa đưa cha đi gặp cô cả thì cẩn thận nhé.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đứng ở cửa vẫy tay với Cố Đình Hoài: “Vâng, em biết rồi, anh mau trở về đi.”
Cố Đình Hoài đi rồi, cô ngoái đầu nhìn lại nơi làm việc trước mắt. Nơi làm việc của Nhật Báo Quần Chúng không tính là rất lớn, nhưng sạch sẽ gọn gàng, vừa nhìn đã biết là nhà mới xây sau xã hội mới, khắp nơi lộ ra mùi mới toanh.
Kiếp trước cô chưa từng đến nơi này, kiếp này lại làm việc nhiều năm ở chỗ này, cảm giác này thật sự không tệ.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, đẩy cửa vào văn phòng.
Đập vào mắt chính là đại sảnh rộng rãi, thời gian tuy còn sớm, nhưng đã có không ít người đi tới đi lui. Bản thân Nhật Báo Quần Chúng thuộc về đơn vị cần tăng ca làm việc, có vài người thậm chí còn đang ngáp, vừa nhìn đã biết trắng đêm không ngủ.
Cố Nguyệt Hoài lấy thư giới thiệu ngày hôm qua lấy được ở chỗ chăn nuôi từ trong túi ra.
Đây là Vu Văn đưa cho cô, trong thư giới thiệu có đánh dấu người hôm nay cô sẽ gặp. Muốn nhậm chức vào đơn vị này, đầu tiên phải thông qua người này, sau đó lại tiến hành phân tổ cho cô, lấy được đồng phục làm việc và thẻ làm việc, mới xem như thật sự nhậm chức.
Mà người này, chính là tổng biên tập tin tức của Nhật Báo Quần Chúng : Ngụy Lạc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.