Nụ cười ban đầu của Cố Duệ Hoài khi nhìn thấy Điền Tĩnh đột nhiên cứng ngắc ở trên mặt.
Anh ta không ngờ Điền Tĩnh lại nói một câu như vậy ngay khi vừa nhìn thấy mình.
Cố Duệ Hoài nhìn đôi lông mày hơi tức giận của Điền Tĩnh, có chút không có sức lẩm bẩm nói: "Anh... Anh ở đây, nếu có người của đội dân binh tới thì cũng có thời gian để chạy."
Chân mày Điền Tĩnh nhíu chặt hơn, giọng nói tràn đầy buồn bực: "Chạy? Anh định chạy đi đâu? Bây giờ có chuyện gì quan trọng hơn kiếm tiền không? Cái túi lương thực này là em cho anh, tính làm tiền vốn, nếu anh không cố gắng thì chẳng phải em cũng ăn thiệt theo hay sao?"
Bàn tay Cố Duệ Hoài đột nhiên nắm chặt, ánh mắt anh ta nhìn Điền Tĩnh chợt có chút xa lạ.
Đây có phải là Tiểu Tĩnh dịu dàng thiện lương mà anh ta quen trước đây, Tiểu Tĩnh không chịu nói một lời nặng đây sao? Chẳng lẽ thật sự giống như Cố Nguyệt Hoài nói, anh ta rời khỏi nhà họ Cố, không có giá trị sử dụng nữa, cho nên cô ấy...
Không, không thể nào! Tuyệt không có khả năng!
Ánh mắt Cố Duệ Hoài không ngừng lấp lóe, một lúc sau, anh ta nhẹ giọng nói: "Tiểu Tĩnh, có phải em gặp chuyện gì không vui không?"
Nghe được lời này, Điền Tĩnh tỉnh táo lại, biết vừa rồi tâm trạng mình không ổn, điều này làm cho Cố Duệ Hoài sinh nghi ngờ.
Cô ta hít sâu một hơi, sự tức giận trên mặt tiêu tan đi không ít, gượng cười nói: "Xin lỗi anh, em vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1707348/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.