Bên ngoài trời mưa tầm tã, sấm chớp đì đùng, thế nên Cố Nguyệt Hoài không nghe thấy tiếng khắc khấu của mấy cha con họ.
Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời âm u, xám xịt, khóe miệng hơi cong lên.
Hôm nay cũng là một ngày tốt lành.
Cô cứ thể ngồi lặng bên cửa sổ, mặc kệ thời gian trôi qua, mãi đến khi cả người cứng đờ hết thì mới đứng dậy, cử động đôi chân tê dại, sau đó cẩn thận mở cửa quan sát. Gian ngoài còn âm u hơn cả bên ngoài, kiểu giơ tay không nhìn rõ năm ngón luôn ấy.
Ở thời đại này chỉ những gia đình ở thành phố lớn mới có đồng hồ, còn nông dân trong thôn muốn biết giờ giấc chỉ có thể xem mặt trời để phỏng đoán.
Cô không biết hiện tại là mấy giờ, nhưng trong thôn không có bao nhiêu hộ gia đình chịu lấy dầu ra châm đèn cả, ngoài trời còn đang đổ mưa lớn, nên chắc chắn sẽ không có ai ra ngoài đâu.
Trời tối trăng mờ, rất thích hợp để g.i.ế.c người phóng hỏa.
Nhưng mục đích của cô lại không phải g.i.ế.c người, chẳng qua là muốn mượn tiếng mưa rơi để giấu đi tiếng cuốc đất mà thôi. Hiện đúng là thời điểm tốt để đi đào số đồ cổ bằng vàng bằng bạc phía sau nhà mà không khiến Điền Tịnh chú ý.
Nghĩ đến đậy, cô mò mẫm bước ra ngoài, lục được một cái cuốc và một bộ áo tơi từ nhà kho. Nhìn khung cảnh im ắng chỉ có tiếng gió và tiếng mưa, cô lặng lẽ xách cuốc ra sau nhà, nương theo ánh chớp rền vang để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1707498/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.