Hành động này của Cố Duệ Hoài khiến mặt mày Cố Chí Phượng tối đen như mực, ông ấy mắng với vào phòng trong rằng: “Thằng nhóc thối không biết tốt xấu này, tưởng mình là cậu chủ nhà giàu hay gì? Bé chịu đưa khăn mặt cho mày là nể mặt mày đó! Vậy mà còn làm bộ làm tịch!”
Cố Duệ Hoài không thèm để ý, chỉ xem những lời Cố Chí Phượng như nước đổ lá khoai.
Cố Đình Hoài là một người hiền lành, anh ấy từ tốn nhận lấy chiếc khăn trong tay Cố Nguyệt Hoài: “Được rồi, đừng giận nữa mà, vừa hay đầu anh lớn lắm, dùng một cái lau không khô nổi! Để nghĩ xem tối nay ăn gì nào!?”
Dứt lời, anh ấy hất vai đụng nhẹ Cố Chí Phượng, bất đắc dĩ hỏi: “Cha à, ăn gì vậy ạ?”
Cố Chí Phượng tức tối đáp: “Có gì ăn nấy!”
Cố Nguyệt Hoài không hề nổi giận, mỉm cười nói như bình thường: “Anh cả đi nghỉ đi, để em nấu cơm cho.”
“Em nấu hả?” Cố Đình Hoài liếc nhìn túi lương thực trong góc, số ngũ cốc tinh chế còn lại không nhiều, chỉ có chút bột ngô, hạt cao lương và bột đậu thôi, lần nào họ cũng độn chung vào ăn, sợ là bé ăn không quen.
Cố Nguyệt Hoài hướng mắt nhìn theo anh ấy, khẳng định chắc nịch: “Em nấu cho.”
Cô bước tới cạnh bếp, nhìn cơm và thịt kho tàu vẫn còn âm ấm trong nồi, thoáng trầm tư vài giây, rồi nhóm lửa, thêm nước, tiếp tục hâm nóng, xem như món ăn thêm cho bữa tối. Kế tiếp, cô trộn bột ngô và bột đậu lại với nhau để làm mì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1707500/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.