Cố Nguyệt Hoài nhếch miệng cười, càng cảm nhận sâu sắc tai tiếng của mình trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Cô ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Chị không nói dối trẻ con, không thì em đưa giấy bút cho chị để chị vẽ cho em xem?”
Đinh Hân Hân không muốn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy lời cổ vũ của bạn bè phía sau: “Đinh Hân Hân đưa cho chị ấy đi, chúng ta xem chị ấy vẽ gì, chị ấy béo như vậy, có phải là sẽ vẽ con lợn đúng không?”
Nghe vậy, Đinh Hân Hân mỉm cười, vui vẻ đồng ý.
Cô bé mở cửa cho Cố Nguyệt Hoài đi vào sân, đưa giấy bút cho cô.
Cố Nguyệt Hoài không ngần ngại nhận lấy giấy bút, trực tiếp ngồi xuống tảng đá trong sân, đặt giấy lên đầu gối, lấy bút chì màu ra bắt đầu vẽ. Động tác uyển chuyển như nước, không giống một người không biết gì về hội họa cả.
Đinh Hân Hân và các bạn ngồi xổm trên mặt đất nghiêng đầu nhìn.
Không lâu sau, một cô bé mặc áo khoác bông màu đỏ xuất hiện trên giấy, mặt mũi giận dữ, trông sống động như thật, mấy đứa nhỏ nhìn thấy đều kinh ngạc nói: “Oa! Cố Nguyệt Hoài vẽ Đinh Hân Hân!”
“Đúng là Đinh Hân Hân rồi! Wow! Vẽ giống quá!”
“Đúng vậy, trông như ảnh chụp ở tiệm vậy! Còn có màu sắc nữa!”
“...”
Mấy đứa bạn nhỏ xôn xao bàn tán, Đinh Hân Hân cũng trở nên phấn khích, cô bé đỏ mặt nhìn bức tranh trên giấy, còn không dám tin mà đưa tay sờ lên mặt mình: “Đúng là mình! Đúng là mình rồi!”
Không lâu sau, Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1707503/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.