Cố Nguyệt Hoài đưa tay kéo ống tay áo của Yến Thiếu Ngu, mỉm cười chỉ chỉ con đường phía trước: “Chúng ta dọc theo con đường này, chắc chắn có thể tìm được đại đội. Chỉ cần xác định hiện tại ở đâu, là có thể tìm đường trở về!”
Mặt Yến Thiếu Ngu không chút thay đổi gật đầu, cụp mắt nhìn thoáng qua tay áo của mình, môi mỏng mím chặt.
“Đi thôi!” Cố Nguyệt Hoài cũng biết bây giờ trong lòng anh thấy không được tự nhiên, buông tay áo ra rồi đi về phía trước.
Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, cố gắng lộ vẻ hờ hững như mây nhạt gió nhẹ mà đi lên.
Hai người một trước một sau, đi trên đường bùn lầy gồ ghề, cho đến khi bóng đêm lên cao, mới mơ hồ nhìn thấy đèn đuốc.
Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy lòng bàn chân đã đau đến c.h.ế.t lặng, vài ngày không nhìn thấy người, bỗng nhiên lúc nhìn thấy ngọn đèn trong khe núi, chớp mắt còn có cảm giác như ảo ảnh gì đó.
Yến Thiếu Ngu đi ở phía sau, cuối cùng cũng phát hiện tư thế đi đường kỳ lạ của Cố Nguyệt Hoài, cau mày nói: “Cô làm sao vậy?”
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía anh, lông mi run rẩy, giọng điệu đáng thương nói: “Chân đau, bị phồng rộp rồi.”
Yến Thiếu Ngu nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô, trong lòng âm thầm ảo não, cô gái này đúng là không biết “rụt rè” viết như thế nào.
Anh quay đầu, nắm tay đặt lên môi, khẽ ho vài tiếng: “Tôi cõng cô đi.”
Yến Thiếu Ngu vừa dứt lời, Cố Nguyệt Hoài đã thoải mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1733459/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.