Thể chất của Cố Nguyệt Hoài đã được nước giếng trong không gian cải thiện rất nhiều, một đêm ngủ ngon, cũng không có bị sốt nữa.
Yến Thiếu Ngu yên lặng chăm sóc cô cả đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Trong phòng gỗ nhỏ im ắng, bên ngoài căn nhà mưa to gió lớn không ngừng.
Sáng sớm, bởi vì mưa to, ánh sáng bên ngoài vẫn rất u ám.
Răng rắc…
Tiếng cây cối gãy vang lên, ngay sau đó Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều mở mắt.
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài mê mang, vừa nhìn đã biết ngủ rất say. Tuy nhiên, cả đêm nằm ở trong đống cỏ khô, cũng không thể giảm bớt sự ẩm ướt và cứng rắn của sàn nhà. Cô ngồi dậy, trên người đau nhức làm cô cau mày.
Yến Thiếu Ngu mở mắt ra, đôi mắt hoa đào trong suốt sắc bén, hiển nhiên không ngủ, bất cứ lúc nào cũng giữ sự cảnh giác.
Anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn một chút, trầm giọng nói: “Mưa gió quá lớn, làm cây bị gãy.”
Cố Nguyệt Hoài mím môi không nói, trong trí nhớ của cô thì trận mưa này có thời gian không tính là ngắn, phải liên tục mưa mấy ngày.
Cho nên, trong khoảng thời gian này cô và Yến Thiếu Ngu cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này, xem như khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi?
Cố Nguyệt Hoài bị ý nghĩ này chọc cười, nói: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát, anh giúp tôi nướng thịt đi.”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày: “Không an toàn.”
“Vậy tôi cũng không thể giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1733461/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.