Cố Đình Hoài quét tuyết trong sân xong, lau mồ hôi trên trán, hô vào trong nhà: “Bé ơi, đi thôi!”
“Vâng, tới đây!” Theo sau tiếng đáp lại, một người phụ cao gầy dáng người mảnh khảnh yểu điệu xốc rèm cửa dày đi ra.
Cô sinh ra đã có một khuôn mặt trái xoan trắng nõn, trên mặt điểm xuyết hai con mắt trong trẻo như mèo con, đen kịt như mực, chóp mũi thẳng tắp thanh tú có mồ hôi, môi đỏ mọng như hoa đào, cả người ở trong tuyết trắng tựa như một gốc hồng mai ngạo nghễ.
Cố Đình Hoài thu hồi ánh mắt khỏi Cố Nguyệt Hoài, hô: “Đi nhanh nào, hôm nay muộn quá rồi.”
“Biết rồi biết rồi.” Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, cùng Cố Đình Hoài giẫm trên tuyết đọng dọc đường đi đến công xã.
Hôm nay là ngày lên chợ, xã viên của các đại đội trong mười dặm tám hương đều sẽ lấy đồ ra chợ để lấy vật đổi vật, hoặc là bán lấy chút tiền lẻ để tiêu. Đương nhiên, lương thực trứng thịt vẫn là hàng cấm bán, còn hôm nay những thứ khác có thể mắt nhắm mắt mở.
Sắp sang năm mới rồi, buổi họp chợ thế này không chỉ có thể khiến gia đình mua thêm chút đồ tết thiết yếu, còn có thể đổi đồ thừa trong nhà thành tiền. Có rất nhiều điểm tốt, hơn nữa cấp trên quy định, họp chở tổ chức ba ngày!”
Dọc theo đường đi, trên mặt dân chúng đều mang theo nụ cười, đó là nụ cười tràn ngập hy vọng đối với cuộc sống mới.
Cũng có không ít chàng trai trẻ tuổi hai mắt nhìn chằm chằm về phía Cố Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1733557/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.