Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, cũng không có gì là hốt hoảng, nhấc chân đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu: “Sao không ngủ đi?”
Yến Thiếu Ngu ngửa đầu nhìn cô, đôi môi mỏng cong cong, thành thật nói: “Ngủ không được.”
“Này, anh mang cái này theo đi.” Cố Nguyệt Hoài cực kỳ hào phóng đưa nhân sâm bọc kỹ trong tay cho anh.
“Đây là cái gì?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày, mở báo ra xem, bỗng giật mình.
Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài tươi cười, như thật như giả nói: “Khoảng thời gian trước mới đào ở trên núi, vẫn luôn chôn ở sân sau. Đều nói ở nhà thế nào cũng được nhưng đi đường phải rủng rỉnh. Anh sắp đi xa nhà, nên cho anh mang theo, Ừm... Coi như sính lễ đi.”
“Sính lễ?” Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, đợi hiểu ra thì trong mắt nhiễm ý cười.
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc vỗ vỗ vai anh: “Đúng vậy, anh yên tâm đi, em sẽ đối tốt với anh.”
Yến Thiếu Ngu rũ mắt nhìn hai cây nhân sâm trong tay, anh cũng không phải là tên nhà quê không có kiến thức gì, rễ cây hoàn chỉnh lại giữ gìn tốt có giá trị rất cao, nếu đưa đến cửa hàng ký gửi, sẽ đáng giá không ít tiền.
Khi Yến Thiếu Ngu chuẩn bị lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ mặt mất hứng nói: “Anh không cần? Là muốn từ chối sính lễ của em sao?”
Yến Thiếu Ngu dừng lại, sắp xếp từ ngữ một chút: “Sính lễ anh nhận, nhưng em bảo quản tài sản được không?”
Cố Nguyệt Hoài liếc xéo anh một cái, mang ghế ngồi xuống bên cạnh anh, thản nhiên nói: “Không được,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1752358/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.