Yến Thiếu Ly nghe được chuyện của nhà họ Cố, tai nóng lên, vội vàng bế Yến Thiếu Đường vào trong phòng.
Cố Tích Hoài nói: "Chắc chắn Lâm Cẩm Thư có ý xấu, giờ bà ta đang để mắt tới em, Nguyệt Hoài, em cẩn thận đấy."
"Em biết rồi." Cố Nguyệt Hoài gật đầu, quay đầu nhìn Cố Chí Phượng, mặc dù vẻ mặt ông ấy mơ màng, nhưng không ngủ, đang cúi đầu, chắp tay lẩm bẩm gì đó, lúc sau, lắc đầu cười cay đắng, hết cười rồi lại khóc.
Người đàn ông trung niên sụp đổ cũng chỉ trong nháy mắt, mới đầu chỉ nhỏ giọng khóc dấm dứt, rồi đột nhiên bật khóc như mưa.
Cố Nguyệt Hoài đứng ở bên cạnh giường đất, nhìn mái tóc lấm tấm tóc bạc của Cố Chí Phượng, trong lòng có hơi xót xa.
Cô biết cha mình không phải là một người tốt, cô cũng từng có lúc cảm thấy xấu hổ vì có một người cha như vậy.
Khi còn trẻ, ông ấy cờ bạc, thua hết tài sản trong nhà, chọc cho người cha đang sống sờ sờ tức chết, khiến mẹ già con thơ lâm vào cuộc sống bấp bênh, sau khi xã hội thay đổi, để kiếm tiền còn đến chợ đen lợi dụng sơ hở, thậm chí đến mức cực đoan.
Trong mắt người ngoài, ông ấy chỉ là một tên lưu manh vô công rồi nghề, sống cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng, ông ấy có thể đối không tốt với bất cứ ai, nhưng riêng cô thì hết lòng hết dạ, kiểu như toàn tâm toàn ý.
Cô muốn ăn lương thực tinh, ông ấy thà để mấy anh bữa đói bữa no, cũng cố gắng thỏa mãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1752385/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.