“Anh có phải người yêu cô ấy không, lời này phải hỏi cô ấy.” Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, ánh mắt nhìn Nhậm Thiên Tường giống như đang nhìn phù không ngừng giãy dụa trong nước, một người như vậy, kiếp trước lại hủy hoại cả đời cô, bây giờ ngẫm lại, lúc đó cô quả thực có hơi vô dụng.
Nhậm Thiên Tường nhẹ nhàng thở ra, c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Hỏi! Hỏi cô ấy, tôi thật sự là người yêu của cô ấy! Chuyện này không sai!”
Anh ta còn không tin Điền Tĩnh dám không nhận anh ta? Thân thể hai người cũng quen thuộc như vậy, cái này nếu để người bên cạnh biết, tuy nói hỏng thanh danh, nhưng chỉ cần hai người kết hôn thì không xem là làm loạn, cũng không cần bị tóm lên để công khai xử tội.
Cố Nguyệt Hoài chậc chậc hai tiếng lắc đầu: “Thật vậy sao? Vậy sao anh không biết cả chuyện Điền Tĩnh nằm viện?”
“Nằm viện? Viện gì? Cô ấy xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là…” Nhậm Thiên Tường thay đổi sắc mặt, ánh mắt lập lòe, không ngừng thay đổi, trong mồm tự lẩm bẩm, hơi có vẻ tự mình dọa mình.
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài sâu xa, nói với anh ta: “Nói như vậy, anh chính là cha đứa trẻ?”
Vừa nói như vậy, Trần Nguyệt Thăng và Cố Đình Hoài đều hít vào một hơi lạnh, không dám tin nhìn về phía cô ấy mà hoài nghi trong lòng, Điền Tĩnh không phải bởi vì bị thương trong núi mới tới bệnh viện huyện sao? Sao lúc này lại đổi ý? Cô ta mang thai?
Chưa kết hôn mà có con, chuyện này đặt trên người góa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1752430/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.