Tống Kim An mặc áo choàng dài, tay đút trong túi, mí mắt rủ xuống, trong con ngươi màu nâu nhạt mang theo nụ cười cay đắng.
Anh ta thở dài, trở về nhà bí thư chi bộ Vương Phúc, từ sau khi điểm thanh niên trí thức bị sụp, anh ta vẫn ở tạm nơi này.
Đoạn Cúc Hoa vừa mới dậy chuẩn bị làm bữa sáng, quay đầu lại thấy Tống Kim An xách theo một cái túi, dáng vẻ muốn đi xa nhà, không khỏi sửng sốt một chút: “Ơ, thanh niên trí thức Tống, cậu đi đâu vậy?”
Tống Kim An khẽ mỉm cười, khuôn mặt thanh tú phản chiếu trong nắng sớm, khiến cho người phụ nữ trung niên như Đoạn Cúc Hoa cũng có chút mơ hồ.
Anh ta nói: “Thím Cúc Hoa, cha cháu viết thư bảo cháu về một chuyến, trong khoảng thời gian này không có ở đây, không cần làm cơm cho cháu.”
“Cha cậu? A…” Mắt Đoạn Cúc Hoa trợn tròn, nếu bà ta nhớ không lầm, vị thanh niên trí thức Tống này hình như là con trai của tỉnh trưởng thì phải? Cho nên, anh ấy đang muốn đến tỉnh H gặp tỉnh trưởng? Đây quả là quan lớn danh xứng với thực!
Tống Kim An hiển nhiên không muốn nhắc nhiều, gật gật đầu với Đoạn Cúc Hoa, rồi xách túi rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Anh ta muốn lên chuyến xe lửa buổi sáng ở huyện Thanh An, giờ này không muộn, nhưng cũng không dư dả thời gian lắm.
Cả đêm đã cùng Hoàng Thịnh xử lý với cán bộ lãnh đạo công xã, cũng may không có chuyện gì lớn, chờ anh ta từ tỉnh H trở về thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1854176/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.