Lăng Gia nhướng mày, quát lớn: "Phan Ngọc Lương, anh nói cái gì đó? Nói chuyện phải có chứng cứ!"
"Lời nói của đồ bỏ đi có thể tin hay sao?" Kỷ Vĩ Cần đã sớm nhìn không vừa mắt Phan Ngọc Lương này rồi. Thấy anh ta duỗi ngón tay ra, anh ấy thấy thế nào cũng không vừa mắt nên bước nhanh đến phía trước, trực tiếp vặn bẻ ngón tay của anh ta. Một giây sau, tiếng la hét thê thảm của Phan Ngọc Lương vang lên.
Nguyệt
Hai công an nhân dân thấy Kỷ Vĩ Cần đột nhiên ra tay, vẻ mặt nghiêm túc hơn, bọn họ vừa đinh ngăn cản đã thấy Lăng Gia móc từ trong túi ra một giấy chứng nhận có bìa màu xanh. Anh ấy xuất trình ra như vậy, công an nhân dân không nói thêm gì nữa.
Quan đội thủ đô chính là trực tiếp lệ thuộc vào sự khống chế của ông trùm quân đội, bọn họ có thể nhúng tay vào được sao?
"Thả tôi ra, buông tay!" Sắc mặt của Phan Ngọc Lương chuyển sang màu gan heo, cánh tay anh ta cũng không dám động đậy chút nào.
Kỷ Vĩ Cần cười nhạo một tiếng, anh ấy đẩy nhẹ một cái, Phan Ngọc Lương đã chật vật lăn lộn ở trên mặt đất, ôm ngón tay than đau.
"Mấy người, mấy người thật sự là người man rợ! Tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu! Đồng chí công an nhân dân, những gì tôi nói đều là sự thật. Cái c.h.ế.t của Tiểu Tĩnh nhất định là có liên quan tới Cố Nguyệt Hoài!" Phan Ngọc Lương ôm ngón tay, vẻ mặt đầy oán hận tố cáo.
Kỷ Vĩ Cần lại muốn ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1922483/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.