Từ Xuyên Cốc ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, dường như do dự có nên kể việc này cho anh biết hay không.
Yến Thiếu Ngu nhíu chặt mày, ánh mắt trở nên sắc bén: “Chú Từ, sớm muộn gì cháu cũng phải trở về thủ đô.”
Nếu như chuyện này thật sự là một âm mưu để thao túng người khác, vậy biết trước chắc chắn có thể phòng bị ở mức độ lớn nhất. Ngược lại, ngay cả việc tìm hiểu vấn đề cơ bản nhất cũng không làm được, còn nói gì khác nữa?
Từ Xuyên Cốc nhìn anh một lúc lâu, yên lặng gật đầu, ngay sau đó kể liên hồi về chuyện hai mươi năm trước mà mình biết được: “Năm ấy chú cũng chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn là sĩ quan phụ tá theo sau cha cháu.”
Thủ đô rất thâm sâu, tổ tông nhà họ Yến đều giàu có, Yến Thú Chi cũng là người có bản lĩnh, thanh danh đã sớm trở nên vang dội.
Trong mắt Từ Xuyên Cốc hiện ra một chút hoài niệm: “Cha anh lúc còn trẻ chính là hỗn thế ma vương của thủ đô, có được sự cảm mến của rất nhiều cô gái, chỉ mong ngóng tư lệnh Yến phóng ngựa như bay có thể phái phó sĩ quan đến cửa cầu hôn.”
Yến Thiếu Ngu không tiếp lời, vẻ mặt kỳ lạ mà lạnh nhạt, rõ ràng không có hứng thú đối với chuyện này.
Anh chỉ muốn biết từ đầu đến cuối về thuật giáng đầu cùng với thuật cải tử hồi sinh, còn có việc Điền Tĩnh sống lại, rốt cuộc là vì lý do gì?
Từ Xuyên Cốc như hiểu được tâm tư của anh, nói: “Có chuyện chú cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1922538/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.