Nhìn Vương Vệ xong, cô ta lại nhìn sang Tiêu Hiểu. Nếu như trước đó có thể thông qua căn cơ ngũ quan để miễn cưỡng nhận ra Vương Vệ thì lúc này Tiêu Hiểu hoàn toàn không có một chút nào giống với trong ấn tượng của cô ta.
Trong trí nhớ của cô ta, Tiêu Nhị Muội là một cô gái nhu nhược nhát gan, chỉ biết bảo sao làm vậy mà làm việc, nói chuyện cũng nhỏ như muỗi kêu.
Nhưng lúc này người ngồi trước mặt cô ta đâu còn có chút bộ dạng sợ hãi rụt rè nào. Ngũ quan không diễm lệ bằng cô ta nhưng lại có một khí chất đặc biệt. Lúc cô ta quan sát Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu không hề né tránh, cũng mang theo chút tò mò mà nhìn cô ta.
Ánh mắt Vương Quyên lóe lên, cười một tiếng: “Đây chính là em dâu tư đúng không? Dáng vẻ của em thay đổi quá nhiều, chị nhìn cũng không dám nhận ra.” Cô ta nhìn mẹ Vương quở trách: “Mẹ, mẹ nói đi, có phải mẹ đã mang hết tất cả những thứ ngon trong nhà cho thằng tư và vợ thằng tư rồi không. Mẹ nhìn xem, nuôi dưỡng hai người họ đến mỡ màng mềm mại, cháu ngoại của mẹ còn đang đói bụng đấy.” Vừa nói vừa đẩy hai đứa bé bên cạnh ra trước mặt mẹ Vương, vừa đẩy vừa nói: “Mẹ, mẹ không thể chỉ lo cho con trai, cũng thương yêu cháu ngoại của mẹ một chút đi.”
Mẹ Vương kéo hai đứa bé vào lòng, trừng mắt nhìn Vương Quyên: “Chỉ có con biết cách nói chuyện, sao mẹ không thương hai đứa nó được chứ?”
Anh cả Vương thấy Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2175959/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.