Tiêu Hiểu ngẩng đầu, như cười mà như giận nhìn Vương Vệ: “Anh đang chê em à?”
Vương Vệ bị cái nhìn này làm cho da đầu tê dại, lập tức sửa lại: “Anh nói đùa đó, mặc dù không làm được những việc vặt vãnh này, nhưng đầu óc của em thông minh, đây mới là làm việc lớn.”
Tiêu Hiểu lập tức cười híp mắt, dụi dụi vào lòng Vương Vệ như một chú mèo con: “Em biết là anh hiểu rõ cái tốt của em nhất mà.”
Vương Vệ cảm thấy vừa rồi mình nhận thức sợ hãi quá nhanh, có chút không đàn ông, nhưng nếu như đối đầu với Tiêu Hiểu, anh cũng rất sợ ánh mắt vừa rồi của cô. Cho dù không phải là như vậy, nếu Tiêu Hiểu khóc thì người đau lòng còn không phải là anh sao? Không thể làm gì khác hơn là hừ một tiếng: “Ai bảo anh là chồng em chứ?” Thể diện dần dần bù đắp lại cũng được.
Tiêu Hiểu vô cùng tán thành với lời của Vương Vệ: “Đúng, anh là người chồng tốt nhất.”
Vương Vệ lập tức cả người thoải mái.
Nếu muốn xây nhà, đầu tiên là phải có một cái nền móng. Vương Vệ hoàn toàn là người theo phái hành động, vừa mới quyết định xong đã kéo Tiêu Hiểu đi khắp thôn xem đất.
Hiện giờ cày bừa vụ xuân đã hoàn thành, thời gian của mọi người cũng rảnh rỗi, vừa hay thời tiết cũng không coi là quá nóng, các xã viên của thôn Tiểu Tiền đều tụm năm tụm ba lại với nhau vừa bện dây cỏ trên tay vừa khoác lác tám chuyện.
Vương Vệ và Tiêu Hiểu vừa đi ra, tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2175998/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.