“Vương Vệ, điểm công tích lũy 453 điểm, cộng điểm được 1001 cân lương thực…”
Đến phiên Vương Vệ, việc anh làm đều là việc nặng việc dơ, điểm công tích lũy cao, lương thực được chia cũng nhiều.
Tiêu Hiểu đứng phía trước Vương Vệ, như người yếu đuối mà dựa vào người Vương Vệ, Vương Vệ nửa ôm cô, nghe thấy điểm số, người xung quanh kinh ngạc hô lên điểm công cao của anh, sắc mặt anh không đổi: “Đứng đàng hoàng, anh đi ấn dấu tay.”
“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đứng thẳng.
Mấy người bọn Tam Muội đứng ở phía sau thấy cô và Vương Vệ dính nhau như vậy, chỉ cảm thấy không muốn nhìn.
Vương Vệ ấn dấu tay xong, một lần nữa đứng phía sau Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu lại không dựa vào người anh, cô muốn nghe xem mình được bao nhiêu điểm công.
Vương Vệ đợi một lát, lại vẫn không thấy Tiêu Hiểu dựa vào người anh. Lặng lẽ nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều tập trung chú ý nghe kế toán điểm số thì lập tức ngầm chà xát tay, lặng lẽ vươn một cánh tay, làm bộ vô tình ôm lấy eo Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu không nghĩ nhiều như vậy, Vương Vệ vừa ôm, cô liền thuận thế dựa vào trong lòng anh.
Cảm nhận nhiệt độ của Tiêu Hiểu dán vào anh, khoé miệng Vương Vệ lặng lẽ nhướng lên, rất nhanh lại nén xuống, còn nhìn ót của Tiêu Hiểu, chê một tiếng: Vật nhỏ không xương cốt.
Trong sự chờ mong của Tiêu Hiểu, rốt cuộc kế toán cũng đọc tới tên cô: “Tiêu Hiểu, điểm công tích lũy 32 điểm, cộng điểm được 64 cân lương thực…”
“Ha ha ha,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176119/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.