Vương Vệ nhìn họ như đang nhìn đồ ngốc tử: “Các người vẫn chưa nghĩ ra sao, tôi đã nói vốn dĩ miếng đất trống này rất khô, nhưng sau khi có loại cỏ này, đất liền trở nên ướt. Nếu chúng ta trồng loại cỏ này vào đất, không phải hoa màu có thể sống rồi sao?” Chậc, một đám ngốc. Quả nhiên anh như Tiêu Hiểu đã nói, là người thông minh. Quả nhiên, người thông minh thì phải ở cạnh người thông minh, anh và vợ anh là trời sinh một cặp.
Mọi người bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại tràn đầy thất vọng.
Vương Đức Thắng lắc lắc đầu: “Tôi sống hơn nửa đời cũng chưa gặp loại cỏ cậu nói, miếng đất kia trở nên ướt có lẽ là do nguyên nhân khác.” Tuy rằng ông ấy cũng không nghĩ ra vì sao vào lúc khô hạn như này, mặt đất vốn khô ráo lại trở nên ướt, nhưng trực giác cảm thấy lời Vương Vệ không thể tin, Tiêu Hiểu tùy tiện cắm mấy cây cỏ vào đất, qua mấy ngày liền mọc đầy đất. Việc này không vớ vẩn sao, cho rằng số cỏ đó uống sương của tiên hả!
“Thật đó chú Vương. Tôi và Vương Vệ còn đặc biệt nhổ số cỏ đó ra quan sát, phát hiện rễ của cỏ này chui vào đất vô cùng sâu, rễ chính giống như có thể hút nước từ dưới lòng đất, lông hút mọc ở trên rễ lại có thể nhả số nước đó ra, tôi và Vương Vệ nghĩ, cảm thấy nếu trồng số cỏ này trên mặt đất, nói không chừng có thể khiến nước ở dưới lòng đất phun lên bên trên.” Rễ của loại cỏ này không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176154/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.