Tiêu Hiểu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Tam Muội, từ tốn nhưng kiên định.
Tiêu Tam Muội cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Tiêu Hiểu, giống như đột nhiên tìm được chỗ dựa.
Tính cách cha Tiêu và mẹ Tiêu nói dễ nghe một chút thì là thành thật yên phận, thực chất là nhát gan khúm núm. Lúc Tiêu Đại Muội và Tiêu Nhị Muội ra đời, cha mẹ Tiêu vẫn không ngờ được mình sẽ một hơi sinh ra nhiều con gái như vậy, đối với hai đứa con gái này, hai người cũng xem như tận tâm chăm sóc.
Nhưng từ Tiêu Tam Muội thì bắt đầu thay đổi, bọn họ mong con trai đến mức sốt ruột, thấy đứa thứ ba lại là con gái, sau đó liên tiếp sinh ra mấy đứa vẫn là con gái thì càng ngày càng qua loa, hiểu biết của bọn họ đối với con gái chính là cho cái ăn qua ngày là được.
Chính vì sinh quá nhiều con gái, người ngoài cũng bàn tán về cha mẹ Tiêu, hai người họ nhát gan, chưa bao giờ dám cãi lại, cha Tiêu ở bên ngoài càng hận không thể dúi đầu vào đũng quần, trở về đối xử với con gái lại vô cùng ra vẻ.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Tiêu Tam Muội tự mình đứng lên, cô ấy chỉ có thể đanh đá mới có thể bảo vệ mấy em gái. Cho tới nay cô ấy đều là chỗ dựa của chị em trong nhà, cha mẹ không thích họ, người bên ngoài cười nhạo cả nhà họ Tiêu đều là một đám con gái, cô ấy càng muốn cùng mấy em gái sống tốt, chứng minh mình cũng không kém con trai. Cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176188/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.