Xưa nay đã hỏi không ít nhà, nhưng chẳng một ai đồng ý. Người ta không ngốc, người làm cán bộ là con cả chứ không phải con út, sau này hai anh em sớm muộn gì cũng phân ra ở riêng, gả con gái cho đứa con út thì có tác dụng gì.
Đương nhiên, nếu như tính nết của đứa con út tốt, chịu cố gắng đi lên, cho dù què chân cũng chẳng hề gì, dù sao có một người anh trai làm cán bộ, sau này chắc chắn có thể giúp đỡ. Nhưng tên này lại bị hai vợ chồng già nhà họ Vương chiều thành cái dạng này, con gái gả qua đó rồi sao mà sống? Hơn nữa đôi vợ chồng già nhà họ Trương còn có bộ dáng hếch lỗ mũi nhìn người, tính nết cũng không dễ ở chung, nếu thành con dâu của bọn họ, nói không chừng bị ức h.i.ế.p c.h.ế.t mất.
Sau khi thất bại liên tiếp, người nhà họ Trương chỉ đành dần dần nới lỏng điều kiện, không còn so đo điều kiện nhà gái nữa, chỉ cần cô gái không có trở ngại về hình thể, giỏi giang, bọn họ liền đồng ý tới hỏi cưới.
Cứ thế chọn lựa, Tiêu Tam Muội có tính cách nhanh nhẹn, giỏi giang liền lọt vào mắt bọn họ. Việc cha mẹ Tiêu không xem trọng con gái đã có tiếng khắp thôn Tiểu Tiền, quả nhiên, nhà đó đem sính lễ phong phú ra, lập tức mê hoặc được mắt của cha mẹ Tiêu.
“Thứ ngu xuẩn này không được, không thể gả Tam Muội được.” Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu, tì cằm l3n đỉnh đầu cô, kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176194/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.