Vương Vệ từ lúc rời khỏi lều tranh vẫn luôn chào hỏi người trong thôn tới giúp đỡ, anh quả thực không yên tâm nổi về Tiêu Hiểu, lúc trò chuyện cùng người khác còn khi có khi không thoáng nhìn qua bên này.
Thấy cô thế mà cầm d.a.o lên chuẩn bị thái rau, lòng lập tức đề cao lên, không quan tâm nói chuyện với người khác nữa, trực tiếp đi tới phía lều tranh, còn chưa đến nơi, liền thấy cô bưng ngón tay với dáng vẻ kìm nén nước mắt.
Anh không thể rời đi được mà!
Lòng Vương Vệ lập tức thắt lại, sải bước đi vào trong lều.
Tiêu Hiểu nhìn thấy Vương Vệ, nước mắt không kìm được nữa, giơ ngón tay lên khóc hu hu cho anh nhìn: “Tay của em chảy m.á.u rồi, đau quá à...”
Mấy em gái thấy vậy trừng mắt há hốc mồm, cạn lời cực kì, bị thương có tí xíu, đến mức vậy không!
Đối với Vương Vệ mà nói rất đến mức vậy, tuy vết thương rất nông, bây giờ đã không chảy m.á.u rồi, anh vẫn cau mày ngậm đầu ngón tay Tiêu Hiểu vào trong miệng, sau đó lại lấy ra khẽ thổi lặp đi lặp lại.
So với động tác dịu dàng của anh, lời nói lại không dễ nghe như vậy: “Ai bảo em thái rau hả, em không biết khả năng của chính mình sao, ngốc c.h.ế.t mất thôi!”
Tiêu Tam Muội-người để cho Tiêu Hiểu thái thịt tự dưng có một cảm giác áy náy khó hiểu, sao cô ấy cảm thấy việc chị hai thái rau ở trong mắt anh rể cứ như là việc nguy hiểm tựa đi nổ lô cốt vậy?
“....Là em bảo chị hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176210/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.