Dưới sự thỉnh cầu của giáo sư Trần, ba người tìm đến một phòng học yên tĩnh.
Sau khi giáo sư Trần kể hết mọi chuyện, giáo sư Từ và giáo sư Vương cũng kinh ngạc: “Lượng tử máy tính? Sao Tiêu Hiểu lại nghĩ đến cái này?”
“Cháu không hiểu về lượng tử học cho lắm, nên lúc này mới đến thỉnh giáo hai thầy.” Giáo sư Trần cười khổ.
Giáo sư Vương lẩm bẩm: “Lượng tử học là lý luận mô tả vật chất vi mô, khác với lực học kinh điển, qua nhiều nhà Vật lý học đã đạt được từng bước hoàn thiện. Nhưng tôi không nghĩ ra cái này có liên quan gì đến máy tính. Lão Từ, ông thì sao?”
Giáo sư Từ cũng lắc đầu: “Khó trách mấy ngày nay Tiêu Hiểu đọc sách về lượng tử học nhiều hơn.” Những ghi chép của Tiêu Hiểu liên quan đến lượng tử học bọn họ cũng không hiểu được.
Có điều hai người họ mờ mịt thì mờ mịt, nhưng nhìn giáo sư Trần khổ sở, hai người họ vẫn rất vui mừng.
Giáo sư Vương hừ một tiếng: “Tiểu Trần à, tôi đã nói không có mũi khoan kim cương thì đừng có làm đồ sứ, cậu tưởng rằng làm thầy của Tiêu Hiểu là việc rất dễ dàng sao?”
Giáo sư Từ ở bên cạnh ừ một tiếng, bày tỏ đồng ý.
Giáo sư Trần cười khổ, lần này cuối cùng cũng bị hai người họ nắm được thóp rồi: “Hai thầy à, nếu như cháu nhớ không nhầm thì lúc đó các thầy đã nói thiên phú của Tiêu Hiểu trong ngành Vật lý còn tốt hơn so với máy tính, hôm nay các thầy ở đây cười nhạo cháu, biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205276/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.