“Là như vậy sao?” Tiêu Hiểu khoác cánh tay Vương Vệ: “Nhưng em nghe người khác nói vợ chồng lấy nhau lâu rồi thì tình cảm sẽ trở nên lạnh nhạt, nhưng tại sao hình như em lại càng ngày càng thích anh nhiều hơn nhỉ?”
“Đương nhiên là em sẽ càng ngày càng thích anh, tình cảm của em dành cho anh dám phai nhạt đi một chút thử xem.” Vương Vệ trừng mắt nhìn cô, anh còn không phải càng ngày càng thích Tiêu Hiểu sao, chuyện này chẳng lẽ không phải là rất bình thường à?
Tiêu Hiểu cười hì hì: “Hay là để em thử một chút?”
Thấy sắc mặt Vương Vệ đen thui, mới chầm chậm nói: “Được rồi, lừa anh đó, cho dù anh có biến thành ông cụ già thì em cũng sẽ càng ngày càng thích anh. Đi thôi, về nhà ăn cơm, bụng em đói sắp dẹp lép rồi nè.”
“Biết đói mà không biết về sớm một chút. Nếu như anh không đến đón em có phải em định ở lại đây luôn không?” Vương Vệ vừa nghe Tiêu Hiểu kêu đói, ngoài miệng thì đang oán trách nhưng tay đã nửa ôm lấy cô bước đi.
Đi một lúc, Vương Vệ bỗng nhiên nhíu mày, anh nhìn ra phía sau một chút.
“Sao vậy?”
“Sao anh cứ có cảm giác có người đang đi theo chúng ta?” Vương Vệ nghi hoặc nhìn ra đằng sau, nhưng lại không phát hiện ra nhân vật khả nghi nào.
“À, đó là người mà các giáo sư phái đến bảo vệ em, chúng ta đi nhanh đi.” Trong một ngày, giá trị của cô đã vượt qua dự đoán. Vì không muốn thu hút sự chú ý nên chuyển sang âm thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205290/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.