Lúc người do giáo sư Từ phái đến đón Tiêu Hiểu đến cửa nhà trọ, cô vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi bên cạnh bàn ăn bữa sáng do Vương Vệ để lại.
Tiêu Hiểu đang cắn một miếng bánh bao thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiêu Hiểu nghi hoặc ‘hử’ một tiếng, ai đến lúc này vậy?
Cô đứng dậy đi mở cửa, phát hiện bên ngoài có ba người lính đang đứng, người lính hôm qua đưa cô về cũng nằm trong ba người đó.
“Cô giáo Tiêu.” Người lính này tuổi tác không lớn, có lẽ cũng chỉ hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tiêu Hiểu liền gọi cô là cô giáo.
“Tôi trở thành cô giáo từ bao giờ vậy?”
“Giáo sư Từ bảo chúng tôi gọi như vậy, cô giáo Tiêu, bây giờ cô có thời gian không? Giáo sư Từ bảo chúng tôi đón cô đến phòng thí nghiệm.”
Tiêu Hiểu nghe anh ấy nói vậy liền biết rằng chắc chắn là do thí nghiệm ngày hôm qua đã thành công, cô gật đầu đáp: “Được.”
TBC
Đến nhà thí nghiệm, vừa mới vào sân, giáo sư Từ dẫn theo vài giáo sư khác đi đến, giáo sư Từ vẻ mặt hòa nhã nhìn Tiêu Hiểu: “Tiểu Tiêu à, em nghỉ ngơi có tốt không? Hôm qua may mà nhờ có em.”
Giáo sư Vương ở bên cạnh hừ một tiếng: “Không phải hôm qua ông nói học sinh của tôi gây thêm phiền phức sao?” Ông ấy nhấn mạnh bốn chữ học sinh của tôi, dù sao việc Tiêu Hiểu hiện giờ là học sinh của ông ấy đã thành sự thật, nói thế nào cũng không thể để giáo sư Từ lại đoạt đi.
Giáo sư Từ cười cười chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205295/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.