Với trình độ của bọn họ, thực ra là đến để giúp đỡ cho các vị giáo sư, ghi chép số liệu gì đó. Để giải quyết vấn đề thực sự vẫn phải dựa vào giáo sư Vương và các vị giáo sư của Thanh Đại.
Tiêu Hiểu vốn tưởng rằng đến rồi là có thể vào phòng thí nghiệm, không ngờ rằng còn phải đứng không ở đây, cô nhìn qua đồng hồ treo ở đại sảnh, cũng sắp đến mười một giờ rưỡi rồi.
Không được, cô phải đi về trước để tìm Vương Vệ, tránh để anh sốt ruột.
Nhưng phía giáo sư Vương dường như không thể xong việc trong chốc lát được, mọi người trong phòng khách cũng đang tranh thủ từng giây từng phút để tính toán. Mọi người đều đang bận rộn như vậy, lúc này cô lại nói muốn về ăn cơm hình như cũng không được hay lắm.
Tiêu Hiểu đi đến chỗ bàn của giáo sư Vương, nếu như có thể giúp được bọn họ sớm giải quyết được vấn đề, cô cũng có thể nói mình muốn về nhà ăn cơm một cách tiện hơn.
“Đàn em, em đi đâu vậy? Đừng quấy rầy mấy người giáo sư Vương.” Chương Hằng thấy Tiêu Hiểu lại to gan đi đến gần mấy vị giáo sư phụ trách, lập tức thấp giọng ngăn cản.
Tiêu Hiểu quay lại nhìn anh ta một cái, cười cười, bước chân không hề dừng lại. Nếu như cô không qua đó xem, nhìn những người này đang hăng say đến quên ăn quên ngủ, phải đến bao giờ cô mới có thể đi tìm Vương Vệ chứ?
“Thầy, các thầy nhìn bạn học Tiêu...” Chương Hằng cảm thấy Tiêu Hiểu thật không biết quy củ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205299/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.