Tưởng Văn Văn lên giường bắt đầu chỉnh đốn, Vương Vệ thì lấy mì đã trụng xong ra thổi, anh còn nhân mấy ngày nay làm một ít thịt sấy khô, mì khô vừa đưc trụng nở, hương thơm đậm đà liền tràn ngập trong toa xe nho nhỏ.
Lúc sáng Tiêu Hiểu không ăn sáng, quả thật lúc này có hơi đói nên dùng mũi hít hà: “Anh, thơm quá.”
Vương Vệ ừ một tiếng, thổi mì đã được trụng xong, xác định không còn nóng mới đưa cho cô.
Anh chỉ phục vụ một mình Tiêu Hiểu, đến Tam Muội cũng là tự mình trụng.
Tam Muội sớm đã quen, tự mình ra tay cơm no áo ấm, chờ sau này cô ấy cũng sẽ tìm cho mình một người đàn ông, có gì ghê gớm đâu.
Ba người bưng mì, nhai thịt khô, mùi hương từ toa xe bay ra ngoài, khiến những người khác thèm nuốt nước miếng. Người ở ngoài toa xe còn như vậy, huống hồ là Tưởng Văn Văn ở cùng toa.
Cô ta mạnh mẽ kìm lại sự muốn nuốt nước miếng, yên lặng móc ra một cái màn thầu mà ăn, nhưng màn thầu trước giờ mềm mại nhỏ nhắn, vào hoàn toàn mất đi sức hấp dẫn.
Phản ứng sinh lý có làm sao cũng không ngăn được.
Tiếng ực khi nuốt nước miếng vô cùng vang trong toa xe.
Vương Vệ không ngẩng đầu, Tiêu Hiểu và Tam Muội đều nhìn về phía cô ta.
Tưởng Văn Văn bị mất mặt trước mặt Tiêu Hiểu, hận không thể c.h.ế.t đi cho rồi.
Tiêu Hiểu hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô ta: “Chị Văn Văn, có phải chị muốn ăn mì khô của chúng tôi? Tam Muội, lấy cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205347/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.