Tam Muội gật đầu: “Em nói rồi, không cho em đi học, em có thể đến thị trấn tố cáo bọn họ.”
Tiêu Hiểu cười cười, bây giờ cô nàng này càng ngày càng hiểu làm sao để đối phó với hai vợ chồng già nhà họ Tiêu.
“Chị hai, chị ba, đến thủ đô chăm chỉ học hành nhé.”
Tứ Muội đưa túi cho Tam Muội, vành mắt đỏ lên, dặn dò.
Tam Muội lau nước mắt cho Tứ Muội: “Chị biết rồi, ở nhà ngoan ngoãn chăm sóc mấy em gái, sách của chị hai nhất định phải đọc, hay là em cũng đi học đi, chị có tiền, tiền lương mấy năm nay chị đều tiết kiệm, sau này em và mấy em gái cũng thi đại học, chúng ta an gia ở kinh thành.”
Tứ Muội luyến tiếc tiền lương, lắc đầu nói: “Em vừa làm công vừa học cũng được.”
“Chị hai, chị ba…” Ngũ Muội và Lục Muội lã chã khóc.
Tiêu Hiểu theo thứ tự chào tạm biệt các cô ấy, dặn dò các cô ấy chăm chỉ học hành, tương lai cũng đi thi đại học, lúc này mới cùng Vương Vệ và Tam Muội rời đi.
Huyện Thành Khẩu có ga xe lửa, ba người vội tới ga xe lửa, lên xe đúng giờ.
Vương Vệ mua vé giường nằm, ba người họ vừa ngồi xuống không bao lâu, lại có một người đi vào toa xe.
Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên cười lên: “Chị Văn Văn, sao lại là chị vậy, thật trùng hợp!”
Tưởng Văn Văn thấy ba người bọn Vương Vệ lại ở cùng phòng với mình thì lập tức sa sầm mặt, từ sau khi biết thành tích của Tiêu Hiểu, cô ta liền trốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205350/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.