Tiêu Hiểu từ chỗ chị Cầm biết được chuyện đã xảy ra, không thể ngồi yên được nữa, chồng của cô bị người khác vu oan.
Lúc này quản lý trong nhà máy vẫn chưa quá nghiêm khắc, người thân của công nhân cũng được coi là một thành phần trong nhà máy, Tiêu Hiểu rất dễ dàng đi vào trong phân xưởng.
Máy mới vừa bị hỏng, lãnh đạo nhà máy cũng biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, sau khi xảy ra chuyện lập tức nghĩ cách muốn liên hệ với trụ sở chính, nhà máy trụ sở chính cũng lập tức phái nhân viên kĩ thuật đi xe suốt đêm đến đây.
Lúc Tiêu Hiểu đến, lãnh đạo nhà máy đang dẫn nhân viên kĩ thuật do nhà máy của trụ sở chính phái đến đi kiểm tra sửa chữa.
Các công nhân đứng từ xa xem náo nhiệt.
Vương Vệ đứng trong các công nhân như hạc trong bầy gà, anh nhàm chán dựa vào tường đá đá chân, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Hiểu.
Vương Vệ chớp chớp mắt, thực sự là Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu đang nhón chân nhìn xung quanh tìm anh.
Anh lập tức đẩy mọi người ra, bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Hiểu: “Sao em lại đến đây?” Vừa nói vừa định kéo Tiêu Hiểu đi ra ngoài, trong phân xưởng ồn ào ầm ĩ, mấy người đàn ông này cũng rất lắm miệng.
Tiêu Hiểu không đi, nhìn vào anh: “Anh bị người khác vu oan?”
Vương Vệ không coi đây là chuyện lớn, hừ một tiếng: “Vu oan cho anh? Vậy cũng phải xem xem bọn họ có bản lĩnh đó không?” Ngày hôm qua sau khi tan làm anh liền kéo người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205369/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.