Ở trong phân xưởng, Vương Vệ và những công nhân này cũng không có quan hệ tốt là bao, có điều vừa nhìn cũng biết là anh không dễ chọc, không có ai mắt mù cố ý đến trêu chọc anh là được.
Lần này trêu ghẹo thậm chí còn mang theo chút giễu cợt về chuyện của anh và Tiêu Hiểu, chủ yếu là những người khác cảm thấy mọi người đều nói vợ của mình như vậy, trong mắt bọn họ điều này không có gì là không ổn.
Vương Vệ vốn đang yên lặng đứng ở một bên đợi khung xe đạp, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ: “Muốn nói thì nói người khác đi, vợ tôi mấy người không nói được.”
Anh không hòa vào bầu không khí đem phụ nữ ra nói chuyện phiếm của những người đàn ông này, vốn đã khiến những người đó cảm thấy anh không hòa hợp, bây giờ lại không cho mặt mũi như vậy, người ban đầu hỏi anh nhất thời cảm thấy mất hết thể diện: “Sao hả? Vợ của anh là thiên tiên gì mà không cho người khác nói? Anh dính lấy vợ anh như vậy chính là làm mất mặt đàn ông chúng ta.”
Vương Vệ nghe xong, bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, hất cằm nói: “Anh nói đúng rồi đấy, vợ của ông đây chính là thiên tiên. Tôi đối xử tốt với vợ tôi là làm mất mặt mấy người, vậy thì mặt mũi của các người đúng là lớn quá nhỉ.”
“Vốn dĩ là như vậy. Vợ của anh cũng đâu kiếm được tiền, anh còn cung phụng cô ta như tổ tông vậy, chẳng lẽ còn không phải làm mất mặt đàn ông chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205377/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.