“Lại nữa, lại nữa rồi. Tôi không chịu nổi nữa...”
Cửa sổ nhà bếp mở ra, Vương Vệ nghe thấy âm thanh kêu gào của rất nhiều người bên ngoài truyền đến.
TBC
Đợi sau khi khói dầu tản đi, Vương Vệ mặt không biểu cảm đóng cửa sổ lại.
“Ơ, sao mùi thơm lại nhạt đi rồi. Èo, cho dù không ăn được tôi cũng muốn ngửi nhiều hơn một chút.” Yêu cầu thật là nhỏ bé.
“Vậy cô đi gõ cửa nhà hàng xóm đi, bảo bọn họ mở cửa ra để cô ngửi cho đã nghiền.”
“Vậy thì ngại lắm...”
Tiêu Hiểu nghe thấy âm thanh bàn luận ở bên cạnh loáng thoáng truyền vào, bật cười nói với Vương Vệ: “Anh à, tay nghề của anh hoàn toàn có thể làm đầu bếp rồi đấy.”
Vương Vệ hừ một tiếng: “Nếu như không vì em vô dụng, ai mà thèm suốt ngày loanh quanh ở cạnh lò bếp chứ?” Dù sao anh cũng là một nam tử hán trong thôn Tiểu Tiền đấy nhé.
Tiêu Hiểu nghe vậy, chế nhạo hỏi: “Vậy từ ngày mai em sẽ nấu cơm nhé?”
Vương Vệ gắp một miếng thịt nhét vào miệng cô: “Em bớt bớt lại đi, anh sợ ăn cơm của em làm rồi sẽ không thấy được mặt trời của ngày hôm sau nữa.”
Tiêu Hiểu vừa ăn thịt vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng không nỡ để em làm việc mà cứ phải cố ý giả vờ ghét bỏ em như vậy.”
“Ai không nỡ chứ? Ăn cơm.”
“Vậy anh để em làm đi, anh cứ không cho em làm thì cả đời này em cũng không làm được.”
“...Ăn cơm.”
Vương Vệ không tiếp tục đề tài này, bưng bát mì lên vùi đầu mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205379/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.