Hà Quang Minh hơi miễn cưỡng cười: "Đúng... Đúng vậy. Vậy... chúng ta có thể trở thành bạn bè không?”
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên, có duyên quen biết nên đương nhiên chúng ta là bạn bè."
Hà Quang Minh thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo hai người im lặng, tình huống hơi kỳ lạ. Lâm Dư Dư không muốn dây dưa Hà Quang Minh, tất nhiên sẽ không lấy lòng anh ta nên không cố ý tìm đề tài. Hà Quang Minh thường xuyên nhìn về phía cô, tâm trạng hơi buồn bực. Anh ta hài lòng với Lâm Dư Dư, xinh đẹp mà tính cách cũng tốt nhưng sao một hai phải đòi về quê?"Nấu... nếu có đồng chí nam đối xử với cô rất tốt, cô vẫn nhất quyết phải về quê?”
Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."
Hà Quang Minh: "Anh ta đối xử với cô vô cùng tốt, kết hôn xong thì ra ở riêng, tiền lương giao cho cô coi, mua đồ vật mà cô thích, chuyện trong nhà do cô quyết định nhưng cô vẫn muốn về quê?"
Lâm Dư Dư: "... Tôi không bỏ được mẹ của tôi."
Hà Quang Minh: "Vậy thì gửi tiền, gửi đồ vật cho mẹ của cô. Không cần phải về nhà."
Lâm Dư Dư: "Nhưng lỡ như mẹ tôi có chuyện gì mà tôi không có biện pháp biết vì ở xa, lúc bà ấy cần tôi nhất thì tôi có thể ở bên cạnh bà ấy."
Hà Quang Minh: "Ai... cô thật hiếu thảo."
Lâm Dư Dư cười: "Hôm nay thật là lãng phí thời gian của anh."
Hà Quang Minh: "Không có không có. Coi như kết giao bạn bè đi." Lúc bác gái họ Lý và con dâu trở về, phát hiện hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-than-nu-chinh/2503900/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.