Ôn Sùng: "... Không phải, là do tôi cảm thấy, cô không nên lại gọi tôi là Ôn tiên sinh.
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, sao tôi lại quên mất chứ, vậy tôi gọi là anh Sùng đi, anh cũng gọi tôi là Dư Dư."
Ôn Sùng: "Được, vậy em vừa rồi muốn nói chuyện gì?"
Lâm Dư Dư: "Ý của tôi là, chờ lát nữa mẹ nuôi và Ôn Lễ đến, sau khi nói về thân thế của Ôn Lễ, thì thân phận của chúng ta sẽ sửa lại."
Ôn Sùng nhướng mày.
Lâm Dư Dư tiếp tực: "Nói là 6 năm trước, chúng ta bởi vì chuyện của Ôn Lễ mà gặp mặt, sau đó liền nhất kiến chung tình, nếu không chúng ta tự nhiên kết hôn, mẹ nuôi tôi với Ôn Lễ nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ, chính cả mẹ tôi bên kia, nhất định cũng sẽ hỏi chuyện giữa chúng ta."
Ôn Sùng: "Nghe em."
Lâm Dư Dư rất hài lòng, cô nói: "Nếu thi đại học khôi phục tôi sẽ đến thủ đô để thi, lúc đó tôi sẽ chuẩn bị một căn phòng ở thủ đô, đón mẹ nuôi lên tiếp tục ở cùng. Mẹ nuôi đã đem Ôn Lễ như mạng sống, trước đó Ôn Lễ cũng là sống nương tựa với mẹ nuôi, nếu để thằng bé và mẹ nuôi tách ta, thằng bé nhất định sẽ không muốn. Cho nên nếu tôi mua một căn nhà ở thủ đô, mẹ nuôi nhất định sẽ đồng ý tới sống cùng tôi."
Ôn Sùng nghe xong liền hiểu được ý của cô: "Em muốn ở riêng sao? Ý là ở riêng sau khi kết hôn?"
Lâm Dư Dư kinh ngạc: "Như vậy không phải càng tốt sao?"
Ôn Sùng liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-than-nu-chinh/2503934/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.