Chú ba Diệp mới không quản bà đỡ nói cái gì sau lưng, dù sao anh ta cảm thấy thoải mái là được, chú ba Diệp nằm bò ra đầu giường, càng nhìn đứa con gái thứ hai của mình càng thấy thích mắt, nhìn xem vừa mới sinh ra đã có sợi tóc mảnh mảnh dài dài, nhìn xem đôi tay đôi chân nhỏ nhắn này trắng như tượng nặn bằng bột, lại nhìn xem vừa mới sinh ra không lâu đã mở đôi mắt to tròn lại còn đen nhánh lấp la lấp lánh, thật đúng như là được khắc ra trên cùng một khuôn với vợ anh ta.
So với Diệp Mễ sinh ra trước đó thì chính là không giống nhau, Diệp Mễ với anh ta tưởng chừng như cùng khắc trên một khuôn mà ra, lúc trước mới sinh đến cả bà đỡ còn phải cười, nói là chưa từng nhìn thấy cô nương nào sinh ra mà lại giống cha đến như vậy, rõ ràng là một cô nương, nhưng lông tay lông chân lại mọc dài, chú ba Diệp có lúc phát sầu không biết con gái lớn có thể gả đi hay không, cuối cùng anh ta vỗ một cái vào chân:Gả không được thì giữ lại trong nhà chăm sóc anh ta với Mạnh Phỉ.
Bây giờ lại càng tốt rồi, đứa thứ hai là đứa con gái đoan chính xinh đẹp, nuôi nó lớn xong thì tìm một đối tượng tốt, cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh với Mạnh Phỉ cũng không lo bị thiệtChú ba Diệp càng nghĩ càng thấy đẹp, càng nhìn con gái trong lòng Mạnh Phỉ càng thấy xinh xắn, thải hồng thí (1) khoác lác phải gọi là một tiếng vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-con-gai-cua-cuc-pham/1532071/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.