Thấy bộ dạng há hốc mồm của bọn họ, Diệp Ngưng Dao mím môi cười khẽ, “Hai người suy nghĩ kỹ đi, không mua cũng không sao.”
Thời buổi này không cho phép buôn bán, để tránh bị người có tâm địa xấu bắt gặp, cô chỉ có thể giao dịch bằng hàng hoá như vậy.
Tiền Linh chớp chớp mắt, nhanh chóng tính toán giá cả trong đầu, giá của những viên thuốc bình thường thì cô ấy có thể chấp nhận được, nhưng loại hiệu quả hơn thì hình như quá đắt?
Mấy viên thuốc mà có giá mười lăm cân ngũ cốc? Đúng là chả khác gì ăn vàng rồi?!
Mạc Tiểu Thanh cũng có cùng ý tưởng với cô ấy, mười lăm cân ngũ cốc tương đương với nửa tháng lương của những người lao động bình thường, thực sự là không thể mua nổi!
Nhưng khi nghĩ đến hiệu quả của loại thần dược này thì cô ấy lại khá rối rắm.
“Thanh niên trí thức Diệp, để tôi thử mấy cái bình thường trước đã.” Tiền Linh đỏ mặt, ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng xoắn lại.
“Ừ, để tôi lấy cho cô.” Diệp Ngưng Dao lấy một túi giấy nhỏ từ trong hộp kim tuyến ra đưa cho cô ấy: “Mỗi ngày một viên, đây là lượng đủ dùng cho một tuần.”
“Tôi còn chưa đưa lương thực cho cô mà.” Tiền Linh nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, tuy rất muốn cầm lên, nhưng cô ấy vẫn hiểu nguyên tắc tiền trao cháo múc, “Nếu không, hay là để tôi đưa giấy nợ cho cô trước.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Diệp Ngưng Dao trực tiếp nhét lọ thuốc vào trong tay cô ấy, “Lấy về dùng trước đi, nếu không có tác dụng, thì cứ coi như tôi tặng cho cô, nếu hiệu quả mấy ngày tới cô mang đồ đến cho tôi cũng được.”
Thanh niên trí thức thường có khẩu phần ăn hạn chế, muốn cải thiện chất lượng cuộc sống thì phải lên huyện thành mua thêm đồ ăn.
Đi xe bò từ thôn Đại Oa đến huyện thành cũng phải mất hai giờ, Diệp Ngưng Dao sẽ không bắt Tiền Linh đi mua lương thực ngay lập tức.
Làm kinh doanh cũng cần có sự đồng cảm.
“Cám ơn cô đã tin tưởng tôi.” Tiền Linh cười hì hì nhận lấy thuốc, cảm động không nói nên lời, “Thanh niên trí thức Diệp, cô thật sự là một người tốt!”
“Không có gì.” Thấy cô ấy hưng phấn như vậy, Diệp Ngưng Dao nhàn nhạt cười một tiếng, phát hiện người ở nhân gian hình như cũng rất tình cảm?
Mạc Tiểu Thanh như vậy, Tiền Linh cũng như vậy.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thập Đông chợt hiện lên trong đầu Diệp Ngưng Dao, cô vô thức lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ này, người đàn ông đó không hề có tình cảm chút nào, nếu không tại sao lâu như vậy mà anh vẫn chưa thích cô!?
Sau khi tiễn bọn họ đi, Diệp Ngưng Dao rẽ sang đi về phía sân nhà chị dâu Phó.
Sau khi ở chung được một khoảng thời gian, tình cảm của Phó Viện dành cho cô đã thay đổi đến chóng mặt.
Chỉ cần có chị Diệp ở bên, chú của cô bé sẽ nấu đồ ăn ngon, trong nhà náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, cô bé thực sự hy vọng chị Diệp có thể ở lại thôn mãi mãi.
Thấy Diệp Ngưng Dao đi tới, Phó Viện lập tức nhảy nhót chạy tới hỏi: “Chị Diệp, tối nay chúng ta ăn cái gì?”
Để không phải nấu ăn, bây giờ Diệp Ngưng Dao gần như toàn ăn bữa tối ở nhà họ Phó, cô rất hài lòng với tài nấu nướng của Phó Thập Đông, người đàn ông kia cũng ngầm đồng ý với hành động mặt dày này của cô.
“Chú em đâu?” Cô xoa xoa tóc Phó Viện, cảm giác rất dễ chịu.
“Chú ấy còn chưa về, có lẽ là đi lên huyện?” Phó Viện ngẩng đầu cười ngọt ngào, đáng yêu đến mức làm tan chảy trái tim cô.
“Sao anh ấy hay đi lên huyện vậy? Em có thể nói cho chị biết anh ấy có âm mưu gì không?”
Trên thực tế, Diệp Ngưng Dao luôn biết Phó Thập Đông lén lên huyện buôn bán, cô hỏi câu hỏi này chỉ để trêu chọc cô bé thôi.
Quả nhiên, Phó Viện vội vàng dùng hai tay nhỏ bé che miệng lại, đôi mắt to long lanh mở to, do dự một chút mới nói: “Chú cháu nói chú ấy cùng với người khác đi uống rượu ở trong thành phố.”
Sợ dọa đứa nhỏ, cô cũng không hỏi tiếp: “Thì ra là như vậy, chúng ta cùng nhau chờ chú ấy trở về đi.”
Thấy cô thật sự tin tưởng, Phó Viện buông bàn tay nhỏ bé xuống, lại nhếch miệng cười.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.