Hắn ta đứng trong chuồng bò như vậy rất lâu, cho đến khi môi hắn ta tím tái lại vì lạnh, hắn ta mới nghĩ đến việc di chuyển. Phải mất vài giờ để đi từ làng họ Dư đến làng Đại Oa, khi Giang Hoài vào làng thì trời đã tối. Mấy ngày nay Mạnh Nghênh Oánh trốn ở nhà dưỡng thương, chưa từng ra khỏi nhà, ngay cả đêm giao thừa cô ta cũng không đến nhà họ Mạnh ăn uống. Khi Phan Quế Phân hỏi cô ta, cô ta chỉ giải thích cô ta đã đắc tội với người bên ngoài. Vì điều này, trong lòng cô ta đã nguyền rủa vợ chồng Bùi Tùng Quốc một lượt. Nghe thấy tiếng mở cửa trong sân, Mạnh Nghênh Oánh rụt rụt bả vai trốn đi, sợ Khương Nam sẽ lại tìm đến. Mãi cho đến khi Giang Hoài vào phòng, cô ta mới dám ló mặt ra: “Sao anh lại muốn quay về? Tôi suýt chút nữa đã nghĩ anh đã quên mất đây là nhà của mình.” Lần trước cô ta bị đánh hơi nặng, vết thương còn chưa lành, Giang Hoài nhìn mặt mũi cô ta bầm tím chỉ cảm thấy ghê tởm. “Ngày mai cầm sổ hộ khẩu đi theo tôi, chúng ta đi ly hôn.” “Anh muốn ly hôn ư?!” Kỳ thật Mạnh Nghênh Oánh vừa rồi khi nhìn thấy hắn ta trở về còn có chút vui mừng, nhưng vui vẻ chưa được hai giây, cô ta đã bị tin tức này làm cho kinh ngạc. Tuy bọn họ chiến tranh lạnh đã lâu, nhưng vì sao hắn ta lại muốn ly hôn?! “Đúng vậy, tôi muốn ly hôn.” Thái độ lãnh đạm của hắn ta giống như đã trở lại lúc mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-dau-qua-tim-cua-vai-ac/1310598/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.