Ra ngoài gặp ôn thần, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, hai chân run rẩy: “Không, không có ai cả.” Diệp Ngưng Dao nhìn củi trên vai hắn ta, mặt mày hớn hở đi tới: “Đây không phải là đồng chí Uông sao? Ra ngoài chặt củi à?” Nói xong cô giơ tay lên sờ lên cành cây thông vừa bị người chém xuống, hai giây sau buông tay xuống. Uông Đại Thuận như bị đóng băng, hoảng sợ nhìn cô, không dám nhúc nhích. Có lẽ lần trước chịu kí.ch thích quá lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau trứng, bất giác kẹp chặt đũng quần, thái độ cúi thấp đầu khúm núm với cô. “Cô Diệp…thanh niên tri thức Diệp, cô hỏi tôi có chuyện gì không?” “Chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy vợ cười với tên đàn ông khác, nét ghen tuông của Phó Thập Đông dâng lên trào trào, cho dù biết đó chỉ là nụ cười giả, nhưng cũng rất chướng mắt. Anh kéo tay Diệp Ngưng Dao lên, dùng thân thể ngăn cách hai người. Mục đích đã đạt được, Diệp Ngưng Dao không nói thêm gì nữa, theo người đàn ông nhà mình rời khỏi khu rừng cây này. Thấy bọn họ đi xa, Uông Đại Thuận xách củi lên vai, thở phào nhẹ nhõm. Về đến nhà, bà Uông đã mệt mỏi đến mức liền trở về phòng nằm xuống. Nghĩ đến ngày tân hôn đầu tiên phải biểu hện thật tốt trước mặt vợ, không chừng Triệu Tiểu Liên vừa cao hứng liền tốt với hắn ta hơn. Uông Đại Thuận khom lưng dùng gậy gỗ để vào bếp chuẩn bị đốt lửa, tưởng tượng ở trong phòng ấm áp, sau đó ôm vợ mình, hắn ném củi vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-dau-qua-tim-cua-vai-ac/1310671/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.