Trước kia bọn họ đều là một trước một sau vô cùng sợ tai tiếng, Diệp Ngưng Dao nhìn bàn tay nhỏ bé bị anh nắm trong lòng bàn tay, cô gật gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi, họ đã nhận được một làn sóng chú ý khác. Khi mọi người nhìn thấy cặp đôi này không phù hợp với đôi mắt của họ thì có sự ghen tị, ghen ghét, cũng có những người không xem trọng họ.
Đi tới thôn ủy, Lưu Vĩnh Xuân và Mạnh Nghênh Võ đều ở trong phòng làm việc, Diệp Ngưng Dao không để ý đến sự tồn tại của Mạnh Nghênh Võ mà trực tiếp đi về phía Lưu Vĩnh Xuân.
Tin tức hai người kết hôn đã truyền ra trong thôn, Lưu Vĩnh Xuân cũng biết, thấy phía sau cô còn có Phó Thập Đông đi theo, nụ cười trên mặt ông tươi như một đóa hoa: “Ôi chao, kết hôn không giống như trước nữa nhỉ, nhìn sắc mặt này đều giống như đang đánh phấn vậy.”
“Bí thư, chồng tôi có mang theo kẹo mừng cho ngài đấy ạ.” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm đẩy Phó Thập Đông về phía trước, bộ dạng chim nhỏ dựa vào người trông vô cùng đáng yêu.
Phó Thập Đông nghe câu “Chồng của tôi” kia thì tâm tình có chút dâng trào, khóe miệng anh khẽ cong lên, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ vui sướng hạnh phúc: “Đây là kẹo mừng của chúng tôi, ngài cũng chung vui cùng chúng tôi ạ.”
Anh đặt đồ đạc trong tay lên bàn làm việc, lại tiếp tục nói: “Ngày tháng đã định là ngày Cốc Vũ, không biết ngày đó ngài có thời gian rảnh hay không, chúng tôi muốn mời ngài làm chủ hôn nhân tiệc cưới của chúng tôi.”
Trước đó cũng có người mời Lưu Vĩnh Xuân làm chủ hôn, có điều bản thân ông cũng không phải là người thích góp vui liền khéo léo từ chối, lần này lại ngoài ý muốn gật đầu đáp ứng: “Được, lão già này còn chưa từng làm qua việc này, vừa lúc thử một chút xem sao!”
“Vậy thì đã định như vậy rồi nhé, cám ơn Bí thư!”
Bên này một bầu không khí vô cùng vui vẻ, Mạnh Nghênh Võ bên kia nhìn thấy một màn này trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là đại đội trưởng đội sản xuất, hai người này thế nhưng lại không hề để hắn ta vào mắt, xem ra là không muốn lăn lộn trong thôn này nữa rồi!
Hắn ta nghênh ngang đi về phía ba người, trên mặt nở nụ cười giả trân: “Ôi, chúc mừng hai cô cậu nhé! Thật không ngờ Đông Tử còn rất có tài, thế mà lại cưới được đại mỹ nhân Diệp Tri Thanh.”
Có Phó Thập Đông ở đây, hắn ta cũng không dám nói điều gì quá khó nghe, chỉ có thể uyển chuyển mỉa mai.
Một mùi hôi thối xông vào mũi, Diệp Ngưng Dao ghét cay ghét đắng dựa vào người Phó Thập Đông, không chút lưu tình hẹp hòi nói: “Đội trưởng, buổi sáng sao anh ăn lại nhiều tỏi như vậy chứ? Hay là anh đi dạo chút đi rồi lại trở về?”
“????” Mạnh Nghênh Võ ngay lập tức ngậm miệng lại, bị lời cô nói tức đến nghẹn họng, buổi sáng hắn ta đích thực có ăn tỏi, nhưng các lão thiếu gia trong thôn ai lại chưa ăn qua chứ, chỉ có cô gái ngoại lai này nói năng như vậy thôi.
Phó Thập Đông ở một bên không hé răng mà thuận tay mở cửa sổ bên cạnh ra, trong nháy mắt một luồng gió lạnh thổi vào trong phòng, không khí lập tức trong lành hơn rất nhiều.
“…” Hai người này vừa hát vừa họa khiến Mạnh Nghênh Võ tức giận đến sặc, sắc mặt lập tức chuyển thành màu tím.
Hắn ta bị chọc giận quay lưng lại, không quay đầu lại mà đi ra khỏi văn phòng.
Người đáng ghét rốt cuộc cũng rời đi, Diệp Ngưng Dao lại một lần nữa lộ ra nụ cười, dương dương tự đắc viết ra một tờ giấy đưa cho bí thư xin nghỉ vài ngày.
Trong chuyện hôn nhân đại sự, Lưu Vĩnh Xuân không nói hai lời liền phê duyệt cho cô.
Cùng Phó Thập Đông song song rời khỏi thôn ủy, Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn về phía chồng cô hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.