Bà nội Tô tức giận, đập đũa lên bàn: “Gạo đó là tôi chia cho thằng Hai và cháu trai ăn, cô đem đi nướng bánh hết, sau này thằng Hai ăn cái gì? Còn có ba đứa cháu của tôi ăn cái gì? Cô là con mụ phá sản, vừa mới tách hộ mà dám to mồm với tôi hả? Cô...” Càng nói càng khó nghe.
Ông nội Tô nói: “Ồn ào cái gì? Vợ thằng Hai nói không sai, đã ở riêng, bà còn quản nhà bọn nó sống như thế nào làm gì? Đây là cuộc sống của bọn nó, sống thành cái dạng gì là chuyện của bọn nó, bà lo lắng cái gì? Ăn đi!"
Bà nội Tô hét lên: “Sao tôi không được quản? Cho dù là tách hộ thì thế nào, thằng Hai là từ trong bụng tôi bò ra đấy, tôi còn không được quản bọn nó? Đều tại con mụ phá sản này mà ra, có ba mẹ sinh ra mà không biết dạy, nướng bánh cũng không biết mời."
Lời còn chưa dứt đã thấy Lục Tư Hoa chạy ra khỏi phòng, bỏ Tô Cần lại phía sau.
Bà nội Tô tức giận đến phát điên, trừng mắt nhìn Tô Cần: “Đó là vợ của mày đấy? Đồ bất hiếu, còn không mau đuổi về nhà đi, có vợ như vậy thì có ích lợi gì?"
Vừa dứt lời, Vãn Vãn trong lòng Tô Cần đột nhiên òa khóc, khóc liên tục, suýt chút nữa thì khóc hết hơi.
Sắc mặt Tô Cần đen lại, nói với bà nội Tô: “Mẹ, mẹ dọa Vãn Vãn khóc rồi.” Dừng một chút. "Ở nhà người ta, dù cho bà nội không thương cháu gái, nhưng cứ để mặc kệ là được, còn mẹ, mẹ đã làm tròn trách nhiệm của một người bà chưa? Mẹ làm chuyện có lỗi với Vãn Vãn thì sao có thể yêu cầu Tư Hoa đối xử với mẹ không chút oán hận?"
Bà nội Tô lại muốn mở miệng chửi rủa, nhưng khi nhìn thấy Tô Vãn Vãn trong tã lót, toàn bộ lời chửi đều nuốt trở về.
“Ăn một bữa sáng cũng không yên!” Ông nội Tô đã trầm mặt “rầm” một tiếng, đặt đũa lên bàn, “Còn muốn ăn cơm hay không? Không ăn thì cút ra ngoài!"
Bà nội Tô trừng mắt nhìn thằng Hai và Vãn Vãn ở trong ngực, khóe miệng bà ta giật giật vài cái, cuối cùng cũng không chửi nữa.
Tô Văn Văn càng khóc dữ dội hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt.
Tô Cần oán hận bà nội Tô đang yên đang lành sao lại mắng chửi? Đã ở riêng rồi mà vẫn không an ổn, anh ấy ôm Vãn Vãn đi ra ngoài.
Tô Đại Lực oán giận: “Thằng Hai à, mày nhìn mày đi, làm cho ba mẹ tức giận rồi, mày là đồ bất hiếu!"
Tô Cần chỉ muốn dỗ dành Vãn Vãn đang khóc, những chuyện khác đều bỏ qua một bên. Cô bé khóc đến tím mặt, hôm qua cũng đã bị dọa, mong đừng xảy ra chuyện gì. Anh ấy ôm cô bé chân trần đi đến gặp bác sĩ.
Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người, thấy Tô Kiến Quốc bưng hai cái bánh tới, Kiến Quốc cười nói: “Ông nội bà nội, mẹ cháu bảo cháu đem hai cái bánh này tới. Mẹ nói, chúng cháu có đồ ăn, sao có thể thiếu bà nội, đây là bánh hiếu kính hai người. Trong bánh có gia vị, vừa rồi không phải mẹ không cho bà bánh, mà là vì không có gia vị, sợ ông nội bà nội ăn không quen” Nói xong, đem bánh đặt trước mặt ông nội Tô.
Tô Văn Văn đã ngừng khóc, dựng thẳng tại lên lắng nghe động tĩnh.
Sắc mặt ông nội Tô tốt hơn rất nhiều, nhà thằng Hai không có thay đổi, vẫn hiếu thảo như thế.
Những lời bà nội Tô sắp sửa thốt ra liền rút lại.
Tô Kiến Quốc nói: “Ông nội bà nội, mẹ nói nhà bọn cháu không thể làm chuyện bất kính ông bà như vậy, cho dù bà vì già mà không tôn trọng, làm tổn thương cháu gái mình, nhưng nhà cháu nên hiếu kính thì vẫn phải hiếu kính. Liếc mắt nhìn tay Kiến Hoành chậm rãi đưa lên bốc bánh, cậu nhóc nói: “Bánh này là cho ông nội bà nội, những người khác muốn ăn thì tự mình làm đi"
Tô Kiến Hoành vừa đưa tay lên thì dừng lại.
Bà nội Tô một bụng tức giận, đem đũa đặt lên bàn, không ăn cơm nữa, chạy tới nhà thằng cả, ôm cháu gái bảo bối của bà ta ra.
Tô Thành Tài chỉ nhìn thoáng qua gia đình anh Cả, cũng buông bát xuống, cầm lấy hai cái bánh còn lại đi lên phòng cho ông bà Tô ăn.
Tô Kiến Hoành trơ mắt nhìn bánh thơm ngào ngạt bị chú Ba lấy đi, nhìn bánh ngô thô ráp trong bát, đẩy bát ra, bĩu môi: “Con không muốn ăn bánh ngô, con muốn ăn bánh kếp, con muốn ăn trứng gà."
Lưu Chiêu Đệ lấy đũa đánh vào tay cậu ta: “Ăn bánh cái gì, đó là của nhà chú Hai mày, muốn ăn thì đến nhà chú mày ăn đi"
Kiến Quốc vừa ra khỏi phòng bếp suýt chút nữa té lảo đảo khi nghe thấy giọng nói của Lưu Chiêu Đệ từ bên trong: “Còn muốn ăn trứng gà, trứng gà ở chỗ bà nội mày đấy"
Trong lòng Tô Kiến Hoành không thoải mái: "Vậy sao ngày nào mẹ cũng ăn" Nhiều trứng gà như vậy, một quả cũng không lọt vào bụng cậu ta.
Lưu Chiêu Đệ tức giận không chỗ phát tiết, đây lời con trai cô ta nói ư? Lại còn nói trước mặt gia đình nhà thằng Hai.
“Con nói này, mẹ mỗi ngày không phải trứng gà thì là canh gà đường đỏ, sao không nghĩ đến con là con của mẹ? Không phải nên để lại một miếng cho con trai mình ư?"
“Tên khốn nạn này, đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ hả?” Lưu Chiêu Đệ không dám lên tiếng ở chỗ bà nội Tô, lúc này bị con trai bắt nạt thì bỗng nổi giận, ném đũa trên tay vào người cậu ta.
Tô Kiến Hoành nhảy lên, chỉ vào đống thức ăn trên bàn, cãi lại: “Lẽ nào con nói sai sao? Con là con trai mẹ đó, mẹ suốt ngày ở đó ăn uống ngon lành, có từng nghĩ đến người làm con như con không? Con đang tuổi trưởng thành, dựa vào đâu mà mẹ được ăn còn con thì không?"
Lưu Chiêu Đệ tức gần chết, cũng không biết dạo gần đây tên nhóc con này có chuyện gì nữa, lúc nào cũng nhìn vào thức ăn của cô ta giống như cô ta giành miếng ăn của nó không bằng. Đó là đồ ăn bà nội Tô đưa đến cho cô ta, sữa của cô ta không đủ, chẳng phải nên bồi bổ chút sao? Bà nội Tô thương Tảo Tảo, sợ Tảo Tảo không đủ sữa uống nên có món gì ngon đều lén lút mang đến cho cô ta bồi bổ.
Cô ta vẫn luôn tránh chi thứ hai bên kia, sợ họ đến gây chuyện, không ngờ người đầu tiên gây chuyện lại là con trai của mình.
Coi như cô ta thương uổng phí rồi! Đồ không có lương tâm!
“Mẹ không tốt bằng thím hai, thím hai còn cho con đồ ăn, còn mẹ thì lại đi giành đồ ăn ngon với con." Tô Kiến Hoành liên tục nói những lời sắc bén đ.â.m vào trái tim Lưu Chiêu Đệ.
“Đồ khốn nạn, dám cãi mẹ mày, giỏi rồi chứ gì!” Bàn tay to lớn của Tô Đại Lực đánh về phía Tô Kiến Hoành.
Cơ thể cậu ta linh hoạt, thấy ba mình đánh tới thì né người tránh đi, cậu ta hét: “Con méc ông bà nội ba mẹ đánh con! Con là cháu đích tôn đó, không cho ăn thì thôi đi, không ngờ hai người vì mấy miếng ăn này mà đánh con! Bụng dạ thật xấu xa!"
Tô Kiến Hoành thật sự rất tủi thân nha, trước đây bà nội đều chiều cậu ta, bây giờ có Tảo Tảo rồi thì đẩy đứa cháu đích tôn là cậu ta ra chỗ khác, như vậy bảo sao cậu ta có thể không khó chịu cho được? Sau này người nối dõi là cậu ta, không phải Tô Tảo Tảo! Bây giờ lại vì một nhóc con mà dám đối xử với cậu ta như vậy, Kiến Quốc nói không sai chút nào, vẫn là anh em đáng tin cậy nhất.
Tô Kiến Quốc ở bên ngoài nhà bếp nghe hết mọi chuyện, những lời nói của Kiến Hoành và tiếng mắng chửi của bác gái đều khiến lòng cậu nhóc vô cùng vui mừng. Cậu nhóc cố gắng bịt miệng lại không dám cười ra tiếng, vai không ngừng run lên. Cậu nhóc biết cái gai mình chôn khoảng thời gian trước đã có hiệu quả rồi, xem ra lúc đẩy Tô Kiến Hoành không phản pháo lại cậu nhóc, nhưng trong lòng đã ghi hận rồi.
Kiến Quốc cảm thấy bản thân làm chuyện này không sai, vốn dĩ nhà bác cả và nhà cậu nhóc chẳng có tình nghĩa anh em gì cả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.