Tô Cần nói: "Đây là chuyện mà tôi nên làm, nhặt được đồ rơi tất nhiên không thể cầm lấy được. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ chắc chắn là người mất đang rất lo lắng, tôi cũng chỉ suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Anh đặc biệt tới đây nói lời cảm ơn, việc này ngược lại khiến trong lòng tôi có hơi ngượng ngùng"
Bí thư Lý nghiêm túc nhìn Tô Cần trước mắt, đây mới chính là lời nói khách sáo xuất phát từ nội tâm mà không giống như Tô Đại Lực lúc đó, khi đó anh ta nói chuyện tuyệt nhiên không thành tâm, theo anh ấy thì chính là kiểu khẩu thị tâm phi. Đây mới chính là người thực sự nhặt được tiền rồi giao cho cục công an.
"Bí thư Lý, tôi nói cho anh hay, số tiền mà lần này anh làm rơi có thể được thằng hai nhà chúng tôi nhặt lại là do lấy được phúc từ chúng tôi đấy. Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc lắm, anh phải biết là ngày con bé vừa ra đời là mưa ngừng rơi, đó chính là ngôi sao may mắn chân chính"
Bí thư Lý đang nói chuyện với Tô Cần thì đột nhiên bị bà nội Tô cắt ngang, trong lòng anh ấy có một loại cảm giác nén giận không nói được thành lời. Nghe bà ta cứ luôn miệng không ngừng nói một đứa cháu gái khác của mình đáng yêu tới cỡ nào đáng yêu, có phúc ra làm sao khiến đỉnh đầu của anh ấy giống như đang bốc lên ngọn lửa.
"Bà à, bà cũng mê tín quá rồi đấy!" Giọng điệu của bí thư Lý cũng không hoà nhã.
Bà nội Tô chép miệng trông ngóng nói: "Mê tín là làm sao? Đây là sự thực mà, Tảo Tảo nhà chúng tôi vừa sinh ra là trời đã tạnh mưa, trời đổ mưa cả một tháng trời không ngừng vậy mà khi Tảo Tảo nhà chúng tôi vừa sinh thì nói tạnh là tạnh ngay được, đây không phải ý trời thì là gì? Anh thật sự không tin à, lần này thằng hai có thể nhặt được ví tiền của anh thật ra cũng chính là công lao của chúng tôi cho nên anh..."
Bí thư Lý nói: "Tuyên truyền mê tín dị đoan sẽ bị đưa đến ủy ban cách mạng để phê bình. Bà cũng gan lớn thật đấy!"
Cảnh sát Thôi cũng nói: "Đúng vậy, tuyên truyền mê tín dị đoan chính là tội rất nghiêm trọng, so với tội mạo nhận công lao của Tô Đại Lực còn nặng hơn nhiều. Hiện tại ủy ban cách mạng đang đi khắp nơi để bắt những người có ý đồ muốn tuyên truyền mê tín, vừa hay ở đây cũng đang có sẵn một người, vừa vặn có thể bắt lấy làm ví dụ điển hình!"
Quả thật bà nội Tô đã bị dọa sợ nên lập tức im lặng cũng không dám kêu la Tảo Tảo có phúc như vậy nữa. Ở thôn Hạ Hà, nếu như mọi người nói một chút về mê tín thì cũng sẽ không có người nào coi là chuyện nghiêm trọng cả, bởi vì tất cả mọi người đều cũng mê tín. Cho dù là bí thư chi bộ và đại đội trưởng cũng đã ra mệnh lệnh rõ ràng nói rằng không cho mọi người truyền bá mê tín dị đoan, nhưng mệnh lệnh cũng chỉ là mệnh lệnh, bọn họ muốn làm vẫn cứ làm.
Hiện tại bí thư công xã trở mặt khiến bà ta lập tức bị dọa thót tim.
Trông thấy cảnh sát Thôi đang muốn đi lên kéo người, bà ta sợ hãi đảo một vòng quanh mắt rồi lăn ra “ngất xỉu”.
Tô Đại Lực cũng sợ hãi, anh ta cũng không ngờ tới chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, cho nên lúc ấy mẹ anh ta nói anh ta cũng không đứng ra ngăn cản. Giờ lại trông thấy mẹ ngất đi nên anh ta cũng sợ tới mức vội vàng đi lên đỡ: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Tô Thành Tài cũng sợ hãi, anh ta không ngờ tới bí thư Lý lại trở mặt như vậy, càng không ngờ đến mẹ mình còn một mực lôi kéo bí thư Lý nói Tảo Tảo là ngôi sao may mắn.
Tảo Tảo có phải là ngôi sao may mắn hay không anh ta không biết, nhưng kể từ sau khi cô bé sinh ra là cả nhà cũng không gặp được chuyện tốt gì xảy ra cả, ngược lại còn xảy ra một hệ luỵ những chuyện không thể tưởng tượng được.
Bà ta vì thương đứa cháu gái này mà thậm chí còn suýt chút nữa ném Vãn Vãn nhà anh trai đi, còn nói cô bé là sao chổi. Những chuyện này hoàn toàn đắc tội triệt để với anh hai, một loạt chuyện này cũng đều là do cái gọi là mê tín gây ra.
Đối với những chuyện này anh ta cũng không tin.
Loại chuyện mê tín như vậy cũng chỉ có bà ta sẽ tin là thật. Trước kia anh ta chỉ nghe một chút rồi cười trừ cho qua, dù sao cũng không có chuyện gì đó không hay xảy ra, mẹ thích nói thì cứ để cho mẹ nói, vừa vặn cũng chỉ là tìm niềm vui mà thôi.
Người già có chuyện vui không phải vừa hay sao?
Nhưng chuyện bí thư Lý trở mặt đã khiến anh ta chính thức ý thức được tình hình rất nghiêm trọng. Đắc tội với cán bộ, đã thế lại còn là cán bộ công xã thì bản chất của chuyện này cũng đã thay đổi.
Anh ta cũng cảm nhận được một loại sợ hãi chưa từng có trước đây.
Anh ta biết mẹ mình có hơi thích phóng đại, thích đi khoe khoang khắp nơi. Dù cho người dân trong thôn có ý kiến nhưng cũng sẽ không thật sự bẩm báo đến ủy ban cách mạng. Mà cho dù thực sự có người lòng dạ hẹp hòi muốn bẩm báo đến ủy ban cách mạng thì cũng sẽ có bí thư chi bộ thôn cùng các đại đội trưởng ngăn chặn, sẽ không thật sự xem là chuyện lớn.
Nhưng vào lúc này lại hoàn toàn khác.
Vào giờ khắc này người mà bọn họ đang đối mặt chính là lãnh đạo công xã tối cao nhất, là người thật sự đứng đầu ở công xã mà không phải là dân đen bình thường mà họ có thể chống lại được.
Lúc này, anh ta mới thấy hối hận.
Lẽ ra anh ta phải nên ngăn cản mẹ lại, không nên để mẹ tùy ý nói ra những lời "Đại nghịch bất đạo", tuyên truyền mê tín dị đoan, đây là một cái mũ lớn, một khi đã đội lên đầu rồi thì có muốn lấy ra cũng không được.
Người tổn hại cũng không chỉ là hai người già mà còn liên luỵ đến cả người trong nhà.
Người cũng bị hù dọa theo còn có cả ông nội Tô và hai vợ chồng Tô Cần, nếu chiếc mũ mê tín dị đoan này bị giữ lại thì người tổn thương không chỉ có một mình bà nội Tô mà còn có thể liên luỵ cả đến những người khác.
Tô Thành Tài có chút gấp gáp không ngừng trợn tròn mắt làm mặt quỷ với Tô Cần chỉ hy vọng anh ấy có thể nói ra những lời hay với bí thư Lý.
Cũng không phải anh ta không muốn đi lên biện giải mà là do thân phận của anh ta làm sao có thể so được với Tô Cần đây? Anh hai chính là ân nhân của bí thư Lý, cho dù là vì phần ân tình này bí thư Lý đều sẽ không so đo với mẹ.
Nếu như mẹ thật sự bị định tội mê tín dị đoan vậy thì mấy anh em bọn họ cũng đều ăn không hết gói đem đi. Cho dù bọn họ có tách ra ở riêng hay không thì mối quan hệ giữa ba mẹ vẫn không thể chia cắt được, quan hệ huyết thống có c.h.é.m cũng không đứt.
Một khi tuyên truyền mê tín dị đoan bị kết tội thì sẽ dính vào một trong những tội hắc ngũ loại (*),mà cho dù không bị quy vào tội trong hắc ngũ loại thì tương lai của anh ta cũng sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại, ý nghĩ muốn lên thành phố tìm công việc có nghĩ cũng đừng nên nghĩ.
(*) Hắc ngũ loại: Trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.
Trong lúc quýnh lên anh ta suýt chút nữa đã muốn lên tiếng nhắc nhở Tô Cần.
Tô Cần vừa ngước mắt lên đã trông thấy chú ba đang đưa mắt về phía mình, đây cũng là lần đầu tiên anh ấy trông thấy chú ba của mình sốt ruột vì một chuyện gì đó.
Trong ấn tượng của anh ấy từ trước tới nay chú ba luôn là người tỉnh táo nhất, ở trong trí nhớ của anh ấy thì không có chuyện gì có thể làm khó được chủ ấy, vậy mà giờ đây chú ấy lại khẩn trương thành ra như vậy được sao?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.